Được tạo bởi Blogger.
Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Có Phải Đó Là Tình Yêu!


“Không anh, đêm buồn lắm. Không anh, đêm dài lắm…” giọng hát da diết chua xót của Thanh Lam như gặm nhấm tim tôi. Gần một năm, tôi và anh không liên lạc với nhau.

Tôi không nhớ rõ lần cuối cùng tôi gọi điện cho anh là vào tháng mấy, vào năm ngoái hay năm nay, chỉ biết là chuỗi ngày anh quay lưng với tôi là những ngày tháng tôi sống gần như vô thức. Thật sự tôi không xác định được như thế nào là yêu, nhưng tôi vẫn nhớ anh và không biết là sẽ nhớ đến bao giờ. Tôi thường tự nghĩ ra lời giải thích cho những sự việc mà tôi không biết rõ nguyên nhân.

Đã vài lần, tôi hài lòng với lời giải thích của mình và tưởng rằng đã quên được anh, nhưng sự thực lại không như thế. Không biết có phải là tôi quá dễ dãi với bản thân khi cho dòng tư tưởng của mình tha hồ nghĩ đến anh mà hầu như không có điểm dừng. Hay tại vì tôi chưa gặp được người nào khác?

Tôi gặp anh trong một lớp học nghiệp vụ ngắn ngày. Vì lớp học chừng hơn 10 người nên tôi nhớ hết “gốc gác” của tất cả các nhân vật. Biết anh là một kỹ sư chuyên môn của một ngành rất đặc thù, nên trong tôi có phần nể phục. Anh và tôi nói chuyện rất nhiều, tôi cảm thấy rất vui khi hiểu thêm về gia đình anh, tính cách của anh. Tôi tìm thấy anh ở sự lịch lãm, hiểu biết, tính trầm, giọng nói ấm áp tình cảm mà tôi rất thích ở một người đàn ông. Và quan trọng hơn, tôi có hy vọng về một kết quả tốt đẹp từ mối quan hệ này.

Anh là người đầu tiên đem đến cho tôi hương vị ngọt ngào của nụ hôn, sự chăm sóc trìu mến. Khi ở bên anh, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng nhưng lại không lộ ra mà đôi khi còn tỏ vẻ bất cần. Có lẽ tôi đã xử sự sai lầm.

Dần dần, câu chuyện trong những lần gặp gỡ của chúng tôi ngắn đi, và thay thế vào đó là sự đam mê cuồng nhiệt. Tôi cho phép mình gần gũi anh. Nhưng nỗi sợ hãi và nghĩ đến cha mẹ, tôi vẫn kiên quyết giữ được mình, và thầm cám ơn anh đã tôn trọng tôi. Một lần, tôi lấy hết can đảm để hỏi chuyện anh, và anh trả lời là hãy cho anh thời gian, và anh vẫn chưa xác định đối tượng. Tôi thật sự tê tái khi nghe những lời này, nếu chưa xác định đối tượng thì tại sao anh lại muốn gần gũi tôi. Nhưng, nước mắt tôi không rơi.

Trong một lần uất ức, tôi đã chạm lòng tự ái của anh và anh đã lạnh lùng hững hờ, lần đầu tiên tôi khóc trên đường đi làm về. “Nhớ thì gọi điện”, lời khuyên của bạn bè cứ ám ảnh tôi, tôi lại dẹp bỏ hết lòng tự ái, viết mail cho anh, và gọi điện để mong được gặp anh. Anh đồng ý gặp, tôi như vỡ tim ra vì hạnh phúc. Thế nhưng, sau đó anh lại hủy bỏ cuộc hẹn. Thế là hết, làm sao níu kéo được khi người ta đã hết yêu.

Nỗi đau của tình yêu cứ ngấm sâu, làm tim tôi nhức nhối. Thế mà lúc trước, tôi đã nói với anh “Em chịu được nỗi đau tinh thần, còn bị đứt tay một tí là em không chịu được đâu”… Tôi hoàn toàn sai.

Đã biết rằng không gì có thể thay đổi được quyết định của một người đàn ông, và tôi cũng sẽ không sống cô độc, nhưng trong một nơi sâu thẳm của tâm hồn, tôi vẫn thầm mong được nghe lại giọng nói ấm áp của anh, dù chỉ một lần, như thế tôi mới có thể thanh thản bước tiếp con đường phía trước…

RENAH (Sài Gòn, 8 - 2005)

0 comments: