Được tạo bởi Blogger.
Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Nắng Thủy Tinh


Nắng. Những hạt nắng xuyên qua kẽ lá, hắt xuống long lanh những giọt pha lê trong suốt. Anh nhớ em. Nhớ đôi mắt long lanh như ánh nắng pha lê lần đầu tiên em nhìn anh. Ánh mắt như những giọt nắng xuyên qua hồn anh ngất ngây một cảm giác lạ kỳ.

Em còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau ở bến chờ xe buýt. Em đã nhìn anh, cái nhìn làm anh có cảm giác tất cả mọi người xung quanh không tồn tại nữa. Mưa vừa dứt, giọt còn đọng trên lá và anh bỗng tan thành mưa, nhẹ bẫng. Lúc ấy chúng ta vẫn chỉ là những người xa lạ, thậm chí anh còn chưa biết tên em. Nhưng em có biết đêm ấy về nhà anh đã ghi vào nhật ký rằng hôm nay là một ngày đáng nhớ vì anh đã “choáng” trước một ánh mắt. Ánh mắt như có nắng rọi vào hồn anh.

Từ đó anh bắt đầu yêu nắng, dù trước kia, mưa là ký ức, là niềm vui của anh. Và kể từ đó anh siêng đi những chuyến xe buýt số 21 hơn, vì chiều nào anh cũng được gặp em trên đường từ trường về nhà. Tình yêu của anh dành cho em cứ lớn dần theo những năm học đại học. Có một cậu con trai và một cô bé ngày nào cũng lên đúng chuyến xe số 21 ấy, vào đúng một giờ ấy đã làm cho chú tài xế và anh bán vé chú ý. Nụ cười và cái nháy mắt đầy tinh nghịch của họ mỗi khi mình bước lên xe không làm anh ngại mà càng làm cho anh yêu em hơn.

Những lần hai đứa cùng đứng trên xe, xe lắc lư, mái tóc dài đen óng ả thơm mùi dầu gội Komachi của em xõa vào mặt anh ngây ngất. Những lần chỉ có một chiếc ghế, cả hai cứ nhường nhau, rốt cuộc không ai chịu ngồi… Tất cả trở thành những nốt nhạc êm đềm trong lòng anh, mỗi lần chạm nhẹ vào lại rung lên những giai điệu ngọt ngào của tình yêu đầu đời.

Em còn nhớ lần vừa bước xuống xe buýt thì trời bỗng đổ mưa, mình đã đi dưới mưa, cả hai ướt lướt thướt, lạnh run người. Em nhìn anh và nở nụ cười thật tươi. Ánh mắt của em tỏa nắng vào lòng anh, xua hết mọi lạnh giá…

Sinh nhật em, hai đứa cùng thực hiện một chuyến du lịch quanh thành phố bằng… xe buýt. Mình đã cười trước gương nhà cười trong công viên Thống Nhất, mình đã thắp hương thành tâm trong Văn Miếu, đã cùng ăn kem bên hồ Gươm… Cuộc sống này có em thật là hạnh phúc.

Mùa hè thứ hai mình xa nhau kể từ ngày em du học. Nỗi nhớ em cứ dâng đầy trong anh qua những cánh thư. Những ngày đầu xa em, anh đã không dám viết thư, anh sợ khi cầm đến cây bút viết cho em, anh không chịu được nỗi nhớ của lòng mình.

Mùa đông, em viết thư cho anh, em bảo nếu anh biết mùa đông bên này lạnh lẽo và cô đơn thế nào thì anh sẽ không lười viết thư cho em đâu!

Thỉnh thoảng anh vẫn lên chuyến xe số 21. Xe bao giờ cũng chật cứng người mà anh như chỉ thấy một mình mình: Trống trải, cô đơn và lạnh lẽo quá em ạ!

Ba năm, khoảng thời gian đó thật quá dài. Nhưng anh vẫn đợi. Tất cả lòng anh vẫn hướng về nước Nga xa xôi và lạnh lẽo, nơi đó, có bóng hình của người anh yêu dấu. Anh mong có một phép màu như trong truyện cổ tích, anh sẽ ước cho những ngày mình xa nhau trôi qua thật nhanh.

Anh bước vào năm thứ hai đại học. Nỗi nhớ em vẫn mới nguyên như ngày nào. Chồng thư dày và những tấm hình luôn ở trong ngăn cặp không làm anh vơi được nỗi nhớ em. Anh đang chuẩn bị cho kỳ thi kết thúc học kỳ, nỗi nhớ em len cả vào từng trang sách, từng giấc ngủ. Nhưng em yên tâm, anh sẽ cố gắng thi thật tốt.

Ở phương xa, mình cùng cố gắng, nhé em!
Sơn Văn

0 comments: