Được tạo bởi Blogger.
Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Chuông Đa Âm Điệu


“A time for us...” giai điệu của bản nhạc phim Romeo và Juliet vang lên du dương. Em thảng thốt, không nhầm cũng chẳng phải một giấc mơ bởi công việc vẫn đang vây quanh em.

Tiếng chuông điện thoại đang réo rắt đánh thức những kỷ niệm từ hơn một năm trước.

Anh đã tặng em bản nhạc này và em cài bản nhạc này riêng cho những cuộc gọi của anh. Anh nói nó là lời cầu chúc tình yêu của chúng mình luôn chung thuỷ, sắt son.

Cảm xúc ùa về, lẫn lộn mang theo buồn cùng vui. Anh từng đã hỏi liệu em có thể cùng anh vượt qua trở ngại của không gian không. Em không biết trả lời ra sao nhưng khi mỗi bản nhạc chuông đó vang lên, em đã cảm nhận anh thật gần gũi và tin tưởng không gian không có ý nghĩa gì. Đó là bản nhạc vui mỗi khi anh gọi báo tin sẽ về thăm em. Nó để lại dư âm buồn khi anh nói đang bận việc hay mệt không về được. Nhưng em vẫn mong chờ bản nhạc đó vang lên cho dù sau đó là tin gì đi nữa.

Có một khoảng thời gian, giai điệu quen thuộc đó thưa dần. Em trách cứ, giọng anh dường như mệt mỏi, ngập ngừng: “Em thông cảm, công việc bộn bề quá”. Xa quá, em không thể làm gì hơn, chỉ tự an ủi mình phải có niềm tin và biết đợi chờ.

Chuyến xe vượt hơn trăm cây số đường lên tới thành phố anh đang công tác. Em đôi lần gọi điện để báo cho anh biết hôm nay em sẽ tranh thủ tới thăm anh. Máy tắt hoài, không sao, em sẽ tự lo xe qua nhà anh, chắc công việc nhiều nên anh tắt máy nghỉ ngơi. Mười một giờ trưa, mặt trời gần đứng bóng, thêm vài cây số đường từ bến xe tới nhà anh. Cổng kín, tường cao, cửa im ỉm.

Bác xe ôm thương tình: “Cô lên thăm người nhà mà không báo trước, lỡ việc uổng công. Thôi để tôi tìm giúp hàng cơm bụi rồi quay lại”. Thấp thỏm sau bác xe ôm đang hòa vào dòng người vội vã, em tự hỏi không hiểu giờ này anh đang làm gì vậy, đã hết giờ làm từ đêm qua rồi mà. Thành phố với em xa lạ quá. “Tôi đưa cô tới hàng cơm này nhé, vừa sạch sẽ, giá cả lại phải chăng”, bác lái xe đang xin sang đường. Lướt qua mắt em bóng dáng quen thuộc. Em sững lại. Người con trai đứng chờ cô gái lên xe ở phía kia đường cũng sững lại.

Em hối thúc bác xe ôm: “Thôi thôi, bác cho cháu quay lại bến xe đi”, “Sao thế? Đang trưa thế này không nghỉ ngơi cố chờ người nhà một lúc hả cô?”. Lại một chuyến xe ngược hơn một trăm cây số đưa em chạy khỏi chốn xa lạ. Chuông đổ dồn từng hồi. Bản nhạc hôm nay sao không có hồn vậy, buồn thê lương, em ngắt đi nó lại kêu. Rồi những tin nhắn trách cứ: “Sao em vội vã thế, không để anh giải thích lời nào. Em phải tin anh. Mọi chuyện chỉ là thoảng qua thôi, em mới là điểm tựa tình cảm thực sự của anh”.

Chứng minh cho lời nói của mình, anh thường xuyên về thăm em. Chuông lại du dương đổ. Tiếng chuông như ru em trong cõi u mê. Lại tự an ủi: “Ai chẳng có lúc mắc sai lầm”.

Nhưng có lẽ sai lầm nhiều nhất vẫn là em. Em đã tưởng rằng niềm tin và độ lượng sẽ khiến anh cảm động. Nhưng không, nó trở thành đà cho cánh chim khát tự do khi chinh phục được không gian nhỏ càng muốn vươn ra bầu trời lớn, sở hữu nhiều hơn. Em vô tình trở thành chiếc lồng đan bằng những chiếc nan “hờn giận”, có chiếc cửa nghi ngờ chốt bằng cái then “ích kỷ”. Ngột ngạt lắm đúng không anh?

Lại tiếng chuông, tiếng chuông hơn một năm về trước kèm theo thông điệp của anh: “Anh và em đừng nhắn tin và gọi điện cho nhau nữa, sẽ tốt hơn cho cả hai người”. Lần đó bản nhạc đã đánh thức em, nhắc em vẫn đang giữ chiếc chìa khoá “lòng tự trọng”. Hãy sử dụng nó đi! Mở cánh cửa tự do cho anh và cũng là cánh cửa dẫn sự thanh thản đến tâm hồn em.

Bây giờ tiếng chuông đang vang lên. Lâu lắm rồi em mới nghe thấy. Cứ để tiếng chuông tự ngắt. Chắc người ta nhầm máy.
Biên Hào

0 comments: