Được tạo bởi Blogger.
Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

Lỡ Làng…


Một buổi chiều, ở nơi rất xa quê hương, ngồi bên khung cửa sổ ngắm mưa rơi, nghĩ về anh, tôi buồn hiu hắt…

Gần đây cảm giác này thường xuyên đến với tôi khiến nhiều lần tôi tự nhiên bật khóc, tâm trí tôi chấn động làm dở dang rất nhiều việc... Nhớ anh?

Hình như không phải vì tôi đang cố quên anh. Yêu anh? Không, tôi thật sự không muốn vậy dù điều đó đã từng là mơ ước của tôi…

Đã gần 10 năm rồi, ngày tôi xa Việt Nam theo chồng, trải qua bao thăng trầm, biến động của cuộc đời mà hình bóng anh vẫn chưa nguôi ngoai trong trái tim tôi. Anh tài hoa, rất bản lĩnh, đẹp cả về hình thức lẫn tâm hồn và đặc biệt anh rất hiểu tôi nên dễ dàng làm trái tim tôi rung động chỉ trong lần gặp đầu tiên ấy.

Chúng tôi đã có những kỷ niệm rất đáng nhớ ở tuổi học trò chơi chung nhóm bạn thân. Những lần đi chơi cùng nhau, tôi chỉ có thể len lén nhìn anh, để khi về cứ nghĩ vẩn vơ, nuôi hi vọng và chờ đợi anh nói tiếng yêu thương, vậy mà… anh vẫn lặng thinh, ân cần quan tâm đến tôi chỉ như một người bạn.

Vào đại học, chúng tôi mỗi người đi một nẻo. Học hành vất vả, khó nhọc với nỗi lo cơm áo gạo tiền khiến tôi “bỏ quên” anh, rồi ơ hờ đi lướt qua nhau, nhẹ nhàng như gió... Vâng lời cha mẹ, tôi yêu người yêu tôi. Tốt nghiệp ra trường, tôi lấy chồng xa, bỏ lại quê hương với những kỷ niệm đẹp của thời con gái và bỏ lại anh...

Anh vẫn âm thầm học hành, làm việc, quyết tâm theo đuổi sự nghiệp mà anh đã đánh đổi rất nhiều thứ mới có được. Ngày lại qua ngày, cuộc sống cuốn đi, cho đến khi hai mái đầu không còn xanh nữa, khi cả hai đã có sự nghiệp vững vàng, có tạm đủ tri thức thì mới giật mình nhận ra rằng tình yêu đơn phương âm thầm ngày ấy vẫn còn đang âm ỉ cháy trong nhau, để rồi cả hai phải rơi nước mắt trong xót xa, nuối tiếc muộn màng…

Có nỗi đau nào bằng khi hiểu ra rằng cả hai đều đã nghĩ về nhau nhưng ngại không dám nói. Tôi mặc cảm con nhà nghèo, ít nhan sắc. Anh tự ti vì không học trường chuyên. Đến khi anh đủ tự tin để nói lời yêu tôi thì mọi việc đã rồi. Thật ngỡ ngàng khi gần đây vô tình tôi được biết bao nhiêu năm qua dù tôi đã xa anh nhưng anh vẫn yêu tôi...

Anh quan tâm đến tôi không đơn thuần là một tình bạn mà đó là tình yêu sâu sắc mà anh đã dành cho tôi. Những gì anh đã từng kể về những mối tình đã qua của anh đều không có thật… Anh bảo rằng anh vẫn chưa tìm được ai khác để thay thế hình bóng tôi trong trái tim anh…Quả thật, anh là một ẩn số rất khó tìm lời giải đáp…

Ở nơi đây, hạnh phúc bên chồng, tôi vẫn thường nghĩ tới anh như người bạn thân thuở nào, dõi theo bước anh và cười hạnh phúc với những thành công anh đạt được. Những lời anh đã ân cần nhắn nhủ tôi chăm chút cho hạnh phúc gia đình, cố gắng học hành để có thật nhiều tri thức… luôn vang mãi trong tâm trí tôi. Tôi hứa sẽ cố gắng cho vừa lòng anh…

Ở nơi ấy, với bản lĩnh và tài năng vốn có của mình, tôi tin anh sẽ tiếp tục thành đạt trong sự nghiệp. Chân thành cầu mong anh sớm tìm được người vừa ý, yêu anh nhiều như tôi định yêu anh…để anh được diễm phúc giống như tôi...

Chúc anh sinh nhật thật vui (dù đã muộn), thật hạnh phúc bên những gì anh đang có. Và xin anh đừng kéo dài tuổi xuân trong cô đơn, tự dằn vặt mình như vậy nữa. Anh và tôi không ai có lỗi. Đó là do cuộc đời. Cám ơn vì tất cả - người bạn đường đời rất quý giá của tôi…

QUỲNH LAN (Thụy Sĩ)

1 comments:

Unknown nói...

Vỏ gối Sông Hồng sản phẩm uy tín chất lượng cao số 1 Hà Nội phù hợp cho mọi gia đình