Được tạo bởi Blogger.
Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2015

Bẫy Tình


Em quen anh, tình cờ nhưng lại cố tình. Chị kế toán ở cơ quan ngưỡng mộ thầy giáo trẻ trong lớp học kế toán trưởng. Dưới mắt chị ấy, anh giỏi giang, lịch lãm.

Trưa nào dùng cơm, chị cũng đều kể về anh với vẻ mặt mơ màng, ngưỡng mộ dù chị đã có người yêu. Một lần, chị mượn cớ vờ hỏi bài, năn nỉ anh cho qua môn thi. Chị lên mạng chat cùng anh. Mấy chị em trong công ty biết được, hùa vào mỗi người gõ một câu ra sức chọc ghẹo anh, họ cố nghĩ ra những câu đùa ngả ngớn trêu anh, em cũng góp tay, góp ý.

Anh chẳng hiền lành, cũng đả đưa mời chị và cả bạn chị đi dùng cơm chỉ sau vài ngày trò chuyện. Tự dưng em thấy ghét gã đàn ông này, đã có vợ lại chẳng "chính chuyên" chút nào. Em lẳng lặng cố nhớ nickname của anh để add vào, quyết cho gã một bài học về sự coi trọng phụ nữ. Đàn ông không phải cứ lịch lãm, đẹp trai, có học thức, địa vị là có thể quyến rũ được tất cả mọi cô gái ngay khi mình đã có gia đình.

Những ngày đầu quen nhau, anh bảo em: “Chúng mình cứ làm bạn qua mạng như thế này, đừng gặp nhau em nhé. Và nhất là cả hai, anh và em đừng làm cho nhau hiểu lầm về tình cảm của nhau em à” nhưng rồi cũng chính anh lại là người muốn phá vỡ quy ước ấy trước. Anh bảo: “Pháp luật muốn hoàn thiện cũng phải thay đổi thường xuyên, huống gì là anh”. Em phì cười im lặng trước những lý sự đó của anh và thầm đắc thắng trong lòng, anh đã mắc vào chiếc bẫy của em.

Từ những cuộc tranh luận về lý tưởng sống, cách nhìn nhận đánh giá sự việc và cả sự sẻ chia nhau lúc khó khăn… anh gần em lúc nào không hay, luôn từ tốn, nhẹ nhàng đối xử với em bằng tình cảm chân thành và trân trọng trước một cô gái hiểu biết, dí dỏm, thông minh mà không biết rằng tất cả là do em cố tình tỏ ra để chinh phục anh. Em luôn từ chối những cuộc hẹn gặp mặt, những lời mời đi cafe cùng anh, dù anh năn nỉ rất nhiều, dù mối quan hệ của em và anh cũng đã dài hơn, gần hơn theo năm tháng.

Nhưng con người ta luôn phải trả giá cho những trò đùa tình cảm, em cũng vậy. Thắng anh, em cũng chợt nhận ra mình đã vô tình mắc vào chiếc bẫy do chính mình giăng ra. Qua những lần trò chuyện cùng nhau, anh lại là người thấy được đằng sâu vẻ bề ngoài cứng rắn, mạnh mẽ, tự lập dễ dàng xù lên những chiếc gai nhọn bảo vệ lòng tự trọng, cái tôi, là tâm hồn nhạy cảm đến dễ vỡ của em.

Em muốn nhận ở anh sự chăm sóc, sự nương tựa của một người em gái đối với anh trai. Em có người yêu, em yêu anh ấy rất nhiều, cũng như anh yêu vợ mình vậy. Vậy mà, ở em vẫn có những khoảng trống mà khi trò chuyện cùng anh, nó lại được lấp đầy bằng sự ấm áp, những lời khuyên chân thành để em lấy lại tinh thần khi em gặp chuyện không hay: “Anh muốn bạn bè của mình phải là những người can trường và thật mạnh mẽ. Em cũng hãy như vậy, em nhé”. Em hoảng sợ, muốn dừng cuộc chơi của mình.

Một thời gian, chẳng liên lạc nhau, anh - em, mỗi người bận rộn theo đuổi những tham vọng của riêng mình. Em vẫn vui vẻ, tự tin sống bên gia đình, bạn bè và người bạn trai của mình. Nhưng sáng sáng, lên mạng, em lại nhớ tới anh. Nhớ tới những buổi thưởng thức ẩm thực online cùng nhau khi cuối giờ làm em than đói bụng, cách anh làm hòa, dỗ dành em khi em giận dỗi vì một điều vô cớ nào đó: “Anh đang nghe đĩa nhạc em tặng nè, hay lắm em à”…

Một góc tâm hồn của em vẫn trân trọng dành chỗ cho anh. Em đã quen anh vô tình và cố tình như thế đấy. Anh không giận em chứ, anh trai?

Nguyễn Khai Tâm

0 comments: