Được tạo bởi Blogger.
Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014
Xin Má Ghi Thêm Vào Nhật Ký...
“Pháp luật cho phép tự do hôn nhân. Con đã 18 tuổi, con có quyền chọn lựa người yêu của mình. Bây giờ là thời nào mà má lại cấm cản con như vậy...”.
Đó là những lời lẽ cuối cùng trước khi tôi dập mạnh cánh cửa bỏ đi theo “tiếng gọi của trái tim”. Cánh cửa dập, tôi đâu kịp thấy những dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của má. Tôi đến với tình yêu và sống theo cái mà người ta gọi là “hiện đại, tự do luyến ái...”. Cái mớ lý sự cùn của đứa con gái dại đời mà cứ tưởng mình khôn đã hại tôi. Tôi cứ nghĩ đó là cách sống lý tưởng, chỉ có tình yêu thăng hoa, không bị trói buộc bởi hôn nhân, lễ nghĩa. Không hiểu sao tôi không học được từ má những điều hay lẽ phải, mà lại học từ đám bạn hoang đàng chỉ muốn phá nát cuộc đời mình.
Khi dọn về sống chung với người bạn trai mà tôi cứ tưởng đó là một công tử hào hoa, đa tình y như những nhân vật trong phim Hàn Quốc, tôi mới vỡ lẽ cuộc sống không bao giờ như mình tưởng, mình mơ ước. Người bạn trai mới hôm nào coi tôi như ngọc như ngà, giờ đã hiện nguyên hình là một thanh niên tầm thường, ích kỷ. Nhưng tay đã trót nhúng chàm, tôi không dám quay về lối cũ, nơi có người mẹ ngày đợi đêm mong. Tôi vùi dập những tháng năm đẹp đẽ của cuộc đời mình.
Có lẽ tôi sẽ mãi sống như vậy nếu không có lần dì Út tìm đến chỗ tôi ở trọ, đưa cho tôi cuốn nhật ký của má. Bìa ngoài nó đã ố vàng, chắc là má giữ gìn từ rất lâu. Đọc từng dòng chữ của má, tôi mới biết má sinh tôi, nuôi tôi khó nhọc biết chừng nào. Để có được tôi, má phải van vái cầu tự mấy năm trời. Khi biết đứa con đang tượng hình trong bụng, má vui mừng trông đợi từng ngày... Sinh non, thiếu sữa, má vất vả xin từng miếng sữa, cực khổ trăm bề...
Khi được 8 tuổi, có một lần chơi đùa tôi bị chảy máu, má hốt hoảng sợ con bị kẻ xấu làm hại. Má căn vặn hỏi han, khóc hết nước mắt. Trời ơi, sao mà tôi ngu dại quá, cái thân của tôi má coi như vàng như ngọc, má ấp ủ yêu thương, gìn giữ. Má chỉ ao ước có một miếng trầu, chai rượu của một người con trai xứng đáng để đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục. Vậy mà tôi...
Má ơi, khi con biết thương thân con, biết rằng người con gái phải giữ gìn không chỉ vì mình mà còn vì người đã sinh thành, dưỡng dục... thì mọi sự đã muộn màng. Giờ má đang đau nặng vì con. Má ơi, con đã biết người ta sinh ra trên đời không phải chỉ thuộc về mình, mình làm mình chịu. Mỗi người phải sống, phải biết giữ gìn không chỉ cho mình mà còn vì những người thân yêu, ruột rà.
Xin má hãy vì thương các em con mà ráng tịnh dưỡng. Má có biết má đau lòng vì con bao nhiêu thì ba con và các em sẽ đau lòng vì má bấy nhiêu. Nếu má có làm sao thì chị em con chắc sẽ chẳng thể nào nhìn mặt nhau được nữa. Các em sẽ muôn đời thù ghét con vì chính con đã giết má trong mòn mỏi...
Xin má hãy vì con, vì gia đình mà ghi thêm vào nhật ký dòng chữ “Má đã tha thứ cho con”, để con có lối về, về quì bên chân má như thuở còn dại thơ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét