Được tạo bởi Blogger.
Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014
Trái Tim Đã Lành
Tôi và chị là hai chị em sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm và cũng cùng yêu một người, đó là anh - người con trai đã mang hạnh phúc đến cho người tôi rất yêu thương.
Lần đầu tiên gặp anh trong lớp học Anh văn, một cảm giác rất đặc biệt trong tôi về anh. Anh không đẹp trai cũng không nói năng hoa bướm như những người con trai khác tôi đã gặp. Nhưng khi trò chuyện với anh, tôi cảm thấy rất gần gũi, thoải mái như chúng tôi biết nhau từ lâu và tôi cảm thấy sao thời gian trôi qua nhanh đến thế!
Trong một tai nạn, cha mẹ tôi đã ra đi vĩnh viễn, chỉ còn tôi và chị nương tựa vào nhau. Kể từ ngày ấy, chị là tất cả - là cha, là mẹ và là chị. Trên cõi đời này, chị là quan trọng nhất đối với tôi. Và tôi cũng biết rằng với chị, tôi cũng là tất cả, là lẽ sống, là niềm vui của chị.
Ngày tôi dẫn anh về giới thiệu với chị, nhìn gương mặt chị, tôi biết trong lòng chị cũng đang rất mừng, rất hạnh phúc cùng tôi. Những lần anh đến nhà tôi thường xuyên hơn và chúng tôi trở thành bộ ba thân thiết với nhau. Tình cảm tôi dành cho anh vẫn rất sâu sắc, rất nồng nàn nhưng chắc có lẽ chỉ là tình đơn phương. Anh vẫn thường đến nhà tôi chơi, vẫn quan tâm đến tôi, nhưng chưa một lần anh nói yêu tôi…
Biết vậy, nhưng tôi vẫn rất yêu anh, vẫn chờ anh dù quanh tôi luôn có những vệ tinh theo đuổi. Ngoài chị ra, với tôi, anh là niềm vui, là lẽ sống và tôi cũng hy vọng có một ngày anh sẽ yêu tôi. Đến một ngày - ngày mà tôi không thể nào quên, anh ôm chị vào lòng và nói anh yêu chị, tôi đứng ngoài cửa nghe những lời anh nói như những nhát dao đâm vào trái tim mình. Vì tôi sợ phải đối mặt với chị và với anh - tôi đã không vào nhà mà bỏ chạy mặc cho những giọt nước mắt cứ rơi...
Vô tình đọc được nhật ký của chị, tôi mới hiểu rằng chị và anh rất yêu nhau mà vì tôi, hai người đã không thể đến với nhau. Chị đã không cho anh được phép cho tôi biết điều đó, chị sợ tôi hận chị và trên hết chị sợ tôi phải đau khổ. Vì với chị, tôi rất quan trọng và vô cùng quý mến, còn anh là người chị rất mực yêu thương. Tôi không thể ngờ trong thời gian qua chị luôn cảm thấy bị dằn vặt và đau khổ như vậy mà tôi nào có hay.
Tôi đã từng trách chị rất nhiều, tại sao chị và anh yêu nhau nhưng lại giấu tôi. Giá như chị và anh hiểu được tôi đã buồn như thế nào. Nhưng khi đọc được những dòng tâm sự của chị qua từng trang nhật ký, tôi hiểu chị nhiều hơn, tôi hiểu tất cả những gì chị làm là vì tôi. Tôi không còn oán trách hay giận hờn anh và chị nữa - những người mà tôi đều rất mực yêu thương.
Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao anh không nói yêu tôi, nhưng lại quan tâm đến tôi. Tình yêu tôi dành cho anh vẫn nguyên vẹn và chân thành như ngày nào nhưng bây giờ tôi phải cố quên anh, phải chúc cho anh chị hạnh phúc…
Tôi xin phép chị cho tôi đi du học với một người bạn - người mà tôi nói là người yêu - để cho anh chị trọn vẹn hạnh phúc và không cảm thấy ray rứt về tôi. Tôi đi được hai năm thì anh chị làm đám cưới. Nhìn anh chị sánh đôi hạnh phúc, tôi cảm thấy rằng những gì mình làm là đúng và len lỏi trong đầu tôi chút gì vừa vui mừng vừa hạnh phúc.
Ngày mai tôi sẽ trở lại quê hương thân yêu sau bốn năm du học. Trái tim tôi cũng đã lành và hình bóng anh cũng không còn nữa. Tôi đã tìm được người mang lại hạnh phúc cho mình, người đã cùng tôi vượt qua những khó khăn nơi đất khách. Mai đây tôi cũng sẽ giới thiệu anh ấy với anh chị, bốn chúng tôi sẽ mãi mãi được hạnh phúc…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét