Được tạo bởi Blogger.
Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014
Tình Không Thể Phôi Phai
“Khi yêu một người con gái, anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc cầm tay à?“ - đó chính là câu hỏi của người con gái tôi yêu trong suốt thời gian còn cắp sách đến trường.
Tôi đã bàng hoàng đến độ đã ngồi thừ trên bàn làm việc mất vài tiếng đồng hồ. Tại sao trong ngần ấy năm sau ngày chia tay, em đi lấy chồng, không một thư từ, không lời thăm hỏi? Em đã lấy mất của tôi tất cả, mà giờ đây email của tôi lại xuất hiện với câu hỏi này. Tại sao? Tại sao? Và tại sao? Quá khứ mà tôi những mong hãy cố quên trong suốt sáu năm trời miệt mài với công việc, giờ đây hiện về như ngỡ mới ngày hôm qua.
Ngày ấy tôi là một bí thư Đoàn khá xuất sắc nhờ sự linh hoạt, có tài trong việc dẫn dắt các phong trào của sinh viên, lại là một tay cừ khôi “đàn hay - hát giỏi“ và em cũng ngang tài ngang sức như tôi. Các bạn cùng khoá cứ cố gán gép chúng tôi lại với nhau: “Nào là trai tài - gái sắc, xứng lứa - vừa đôi“. Rồi thời gian gần gũi cũng nhiều hơn, chúng tôi yêu nhau tự lúc nào không biết. Chúng tôi luôn tự hứa với lòng là phải cố gắng trong học tập, nuôi dưỡng tình yêu bằng sự chân thành, cùng phấn đấu góp sức mình để mang lại niềm vui và hạnh phúc cho những người kém may mắn hơn .
Chúng tôi cũng có những phút giây hò hẹn, chờ đợi, dỗi hờn… Tình yêu của tôi dành cho em thật thuần khiết, trong sáng đến độ tôi đã cố hết sức giữ gìn như những hạt pha lê. Tôi rất sợ và cuống cuồng lên mỗi khi em khóc, có đôi khi tôi đã giận dữ: “Anh có lỗi gì? Tại sao em cứ giận hờn mỗi khi gặp anh?“...
Thời gian cứ thế trôi qua, ngày tốt nghiệp tôi vui mừng khôn xiết và cũng là ngày tôi đau khổ tột cùng khi hay tin em bước theo chồng. Trái tim tôi ngừng thở, cổ họng nghẹn đắng, lồng ngực như vỡ tan. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã khóc, khóc cho mình và khóc cho ai. Tại sao em đi lấy chồng không một lời từ giã, cứ nói đi là đi, sao em không nghĩ cho người ở lại?
Nỗi đau này đã theo tôi suốt chặng đường dài, sáu năm trời đằng đẵng. Tôi đã tự khóa trái tim mình, sự ân hận cứ dày vò tôi. Tôi đã không thể yêu ai... Ước gì em thổ lộ với tôi những điều mà tới tận sáu năm sau em mới trách móc! Ước gì tôi có thể hét to lên cho mọi người biết rằng: “Tôi yêu em, vâng! Tôi rất yêu em. Em là tất cả của đời tôi"…
Giờ đây tất cả đã không còn là gì nữa rồi, muộn màng rồi! Tôi đã mất em và cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu vì sao mà tôi mất em. Tôi thật ngốc nghếch, cũng chính vì sự ngốc nghếch ấy mà tôi và em đã ở hai phương trời. Tôi đau khổ, em cũng chắc gì đã hạnh phúc phải không? Tôi đã làm khổ em, thế mà đã có lúc tôi căm ghét sự phản bội của em. Dù sao tôi cũng xin gởi đến em ngàn lời xin lỗi và sẽ luôn mong em nơi ấy gặp nhiều tương lai và hạnh phúc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét