Được tạo bởi Blogger.
Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

Báu Vật Của Tôi


Năm lên 6 tuổi, tôi bị một người quen hãm hiếp. Hoảng loạn nhưng không hiểu tại sao tôi không dám nói gì với mẹ. Với "kẻ ấy", tôi bắt đầu thấy rùng mình, sợ hãi mỗi khi nhìn thấy... Cũng từ đó, tôi cảm thấy rất sợ đàn ông, thậm chí cả bố tôi. Tôi đã sống khép mình, ở trường cũng như ở nhà...

Khi học cấp III, qua môn sinh học, tôi mới biết mình không còn là con gái nữa. Đọc báo, xem phim..., thấy những người phụ nữ không còn là con gái trước khi lấy chồng thường rất bất hạnh, tôi cảm thấy lo sợ cho tương lai của mình. Đôi lần tôi định nói với mẹ nhưng lại sợ mẹ đau khổ nên tôi im lặng, chịu đựng.

Vào đại học, tuy không phải là một cô gái có nhan sắc nhưng tôi có rất nhiều "vệ tinh". Song, tôi chẳng dám yêu ai, đơn giản chỉ vì tôi nghĩ mình không còn là con gái, không xứng đáng với bất kỳ người đàn ông nào...

Rồi ra trường, đi làm, tôi đã quen anh. Tình cảm chân tình của anh đã làm tôi thay đổi cách nghĩ. Tôi đã yêu anh. Nhưng tôi thường xuyên bị ám ảnh rằng mình đang lừa dối anh. Anh càng yêu tôi, tôi càng cảm thấy mình có lỗi. Thế là tôi quyết định kể cho anh nghe tất cả... Rất tiếc là anh đã không tin mà lại cho rằng tôi dựng chuyện để lừa dối anh. Không cần anh phải nói lời chia tay, tôi lặng lẽ ra đi. Từ đó, tôi không còn sợ đàn ông nữa mà chỉ cảm thấy ghê tởm.

Sau lần dang dở đó, tôi vào TP.HCM làm lại cuộc đời và tất nhiên không quên mang theo sự khinh bỉ đối với đàn ông. Sống ở nơi đất khách quê người lại đem theo mối thù "không đội trời chung" với đàn ông nên tôi rất ít bạn. Cuộc sống của tôi rất tẻ nhạt, ngày nào cũng như ngày nấy. Song, tôi lại không đủ nghị lực để thoát khỏi cái "bi kịch" do chính mình tạo ra... Hai năm sau, tình cờ tôi gặp H.. H. học chung trường cấp III với tôi. Thật sự lúc đầu tôi cũng chẳng ưa gì H. vì H. là... đàn ông. Nhưng "khi tình yêu lên tiếng, lý trí phải lặng câm", tôi đã yêu H. như chưa bao giờ được yêu. H. cũng rất yêu tôi. Rút kinh nghiệm lần đầu, tôi im lặng không kể gì cho H. nghe về chuyện mình không còn là con gái...

Một lần, tôi đến phòng trọ của H.. Hoàn cảnh đưa đẩy đã khiến chúng tôi "xích lại gần nhau"... Rồi H. chợt "tỉnh cơn mê", lúng túng xin lỗi tôi và nói: "Chúng mình sẽ giữ cho đến đêm tân hôn, em ạ". Lúc đó, tôi cười mỉa mai và thầm nghĩ: "Làm gì còn mà giữ!". Càng ngày H. càng yêu tôi hơn. Ngày giỗ bố, H. đã đưa tôi tới nhà anh trai (ở TP.HCM) giới thiệu. Cả anh trai và chị dâu H. đều tỏ vẻ quí mến tôi. Xem ra, việc H. cưới tôi chỉ còn là sớm hay muộn...

Thế là tôi sắp có chồng, tôi sẽ được hạnh phúc như bao người phụ nữ hạnh phúc khác. Ấy vậy nhưng tôi vẫn luôn bị giằng xé giữa sự im lặng để được làm vợ và kể hết mọi chuyện cho H. nghe để không thấy tội lỗi. Cuối cùng, tôi đã kể. Và không ngoài dự đoán của tôi, vừa nghe xong, H. đã rú lên như một con thú bị trúng tên...

Tình yêu tôi dành cho H. bỗng chốc lại biến thành sự căm thù. Lúc nào trong đầu tôi cũng nghĩ đến việc trả thù. Kẻ đầu tiên phải "lãnh đạn" sẽ là kẻ đã từng làm nhục tôi. Tôi được biết hắn cũng đang sống ở TP.HCM, làm lãnh đạo ở một công ty lớn. Hắn đã có một gia đình khá hạnh phúc với vợ đẹp, con ngoan... Thời gian đó, cuộc sống của tôi chẳng khác nào địa ngục. Trong đầu tôi là trả thù và trả thù. Tôi không thể làm được bất kỳ việc gì nên hồn. Tôi cũng chẳng thiết tha gì tới ăn uống, chăm sóc bản thân mình, khiến tôi trở nên gầy gò, xấu xí...

Thế rồi, trong một lần bóc lịch, tình cờ tôi đã đọc được câu: "Tha thứ cho kẻ thù là tự chữa lành vết thương lòng". Thật bất ngờ, sau khi đọc xong câu châm ngôn đó, tôi thấy lòng thanh thản vô cùng. Tôi cắt giữ câu châm ngôn đó như một báu vật và mỗi khi sự hận thù trong tôi trỗi dậy, tôi lại lấy ra đọc. Đọc mãi, đọc mãi cho đến khi thấy lòng thanh thản... Cũng từ đó, tôi không còn nhìn cuộc sống bằng ánh mắt khắt khe nữa. Rồi dần dần tôi nhận ra rằng trên đời này còn có quá nhiều người bất hạnh hơn mình, nhưng họ vẫn vươn lên để có một cuộc sống hạnh phúc...

Bây giờ, tôi không còn có ý định trả thù và tuyệt nhiên không còn ghê tởm đàn ông nữa. Tôi đã tha thứ cho kẻ đã gây ra đau khổ cho mình không phải vì hắn đáng được tha thứ mà vì tôi muốn tự chữa lành vết thương lòng...
Hàm Yên (Q1, SG)

0 comments: