Được tạo bởi Blogger.
Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

Lời Hẹn Ước


“Bây giờ không biết anh đang làm gì nhỉ?”- câu hỏi quen thuộc trong tôi từ ngày anh rời khỏi Sài Gòn và cất bước ra khỏi cuộc đời tôi.

Đã bốn năm kể từ hôm ấy mà trái tim tôi vẫn chưa lành, nó vẫn luôn nhớ về anh, vẫn dõi mắt theo con đường anh đã chọn. Tôi được sinh ra trong gia đình nghèo khó trên vùng quê khô cằn, nên tôi phải khép lại giấc mơ vào đại học để phụ giúp gia đình nuôi các em ăn học. Anh, sinh viên trường Đại học Y, được sinh ra trong một gia đình Sài Gòn giàu có.

Năm ấy, anh tham gia chiến dịch tình nguyện Mùa hè xanh về chữa bệnh và dạy học cho làng quê tôi. Tôi khâm phục anh về sự kiên trì, kiến thức sâu rộng và hơn hết là tấm lòng nhân hậu của anh. Trong làng, tôi là đứa may mắn học cao nhất, còn những đứa trẻ khác, có đứa còn không biết chữ nữa. Cũng chính vì vậy mà tôi được đề cử tháp tùng với đoàn tình nguyện để phụ giúp mọi người.

Tôi và anh gặp nhau thường xuyên hơn, anh kể cho tôi nghe về gia đình, về bạn bè và nhịp sống Sài Gòn. Còn tôi, tôi chỉ cho anh biết thế nào là thả diều, ngồi trên lưng trâu thổi sáo - những thú vui mà chỉ có những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở miền quê như tôi mới biết. Những ngày có anh và các chiến sĩ tình nguyện, quê tôi không khác gì những ngày hội.

Ngày qua ngày, anh chiếm một vị trí rất quan trọng trong tôi. Những ngày không gặp anh, tôi cảm thấy rất buồn, một cảm giác rất khó tả… và tôi đã yêu anh - một tình yêu đơn phương và không môn đăng hộ đối như người xưa vẫn hay nói. Tôi tự nói với lòng rằng không được yêu anh, không được nhớ anh vì anh sinh ra không phải là dành cho tôi, tôi và anh là hai thế giới khác - nó song song và không bao giờ có điểm chung.

Rồi một đêm trăng sáng, anh rủ tôi đi ngắm trăng vì theo anh, anh chưa bao giờ cảm nhận được vầng trăng sáng trên cánh đồng như thế nào. Bất ngờ anh cầm tay tôi, anh nói anh yêu tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào như vậy và tôi đã quên luôn những gì mình đã tự nhủ. Anh nói anh rất yêu nơi này, nơi này cho anh cảm nhận hết tình thương giữa con người với nhau rất chân thành, sâu sắc và nơi này có người con gái anh rất yêu thương.

Tình yêu của chúng tôi rất đẹp, thuần khiết như ánh trăng ngày ấy. Tình yêu chúng tôi có đất trời cỏ cây chứng giám - như lời anh nói. Ngày anh ra đi cũng đã đến, tôi khóc thật nhiều và anh nói với tôi rằng anh sẽ viết thư cho tôi, sẽ thường xuyên về thăm tôi…

Tình cảm anh dành cho tôi không gì thay đổi, những lá thư anh gởi cho tôi rất đều đặn. Anh cũng về thăm tôi thường xuyên như lời anh nói suốt hai năm… Nhưng không lâu sau đó, những cánh thư thưa dần, những lần anh về thăm tôi không còn nữa. Tôi vẫn chờ anh trong vô vọng và một ngày, tôi nhận được thư anh - có lẽ đây là lá thư cuối cùng anh gởi cho tôi. Anh bảo đừng chờ anh nữa, anh rất xin lỗi tôi, anh sẽ đi du học và lấy vợ - bên đó có người con gái đang chờ anh.

Tim tôi như vỡ tan, tôi cố nén những dòng nước mắt nhưng không thể. Tôi không trách hay oán giận anh vì tôi biết sẽ có ngày hôm nay, tôi chỉ trách bản thân mình. Nhưng tôi cũng thầm cảm ơn anh rất nhiều vì nhờ anh mà tôi được những ngày thật hạnh phúc. Ngày anh lên máy bay, tôi cũng ra tiễn nhưng tôi chỉ đứng nhìn từ xa để thấy anh một lần cuối và tôi cầu mong anh và người ấy được nhiều hạnh phúc.

Đã bốn năm trôi qua nhưng mỗi lần nhìn máy bay trên bầu trời, tôi luôn mong gia đình anh thật vui vẻ, hạnh phúc và tôi tin chắc rằng anh sẽ trở thành người bác sĩ tốt. Còn tôi, tôi vẫn không thể xóa nhòa hình ảnh và kỷ niệm về anh…
Thanh Thủy

0 comments: