Được tạo bởi Blogger.
Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014
Những Mảnh Lốp Xe
Bố nhặt nhạnh những chiếc lốp xe máy cũ ở đâu đó chất đầy trong nhà kho. Tôi thường nghĩ chắc bố để làm những cái xích đu cho trẻ con mà tôi thường thấy.
Không rõ từ bao giờ trong những năm tháng ấu thơ của mình, bầu trời của tôi là ô cửa sổ nhỏ xíu. Tôi thường ngồi trong đó mà nhìn ra khoảng sân khu tập thể nơi bọn trẻ con tụ tập chơi đánh bi, đá bóng, nhảy lò cò..., những trò chơi mà tôi không bao giờ có mặt.
Một buổi chiều bố mang về cho tôi một đôi nạng nhỏ xíu bằng gỗ.Tôi bắt đầu tập những bước đi đầu tiên, làm quen với hai người bạn nhỏ thân thiết sẽ theo tôi đi suốt cuộc đời. Vấp ngã và đứng dậy đi tiếp là thao tác quen thuộc mà tôi đã lặp lại rất nhiều lần.
Số lần vấp ngã của tôi thưa dần và những con đường tôi đi qua ngày một dài thêm. Bố mẹ vui vì tôi đã tự bước được những bước đi trên đôi nạng gỗ. Bầu trời của tôi cứ rộng dần, không còn là ô cửa sổ nhỏ xíu ngày xưa nữa.
Tôi đến trường. Tôi nhớ mãi đó là một ngày bầu trời đầy nắng rộng thênh thang. Tôi ngồi sau xe mẹ chở đến trường với đôi nạng nhỏ. Tôi không còn những mặc cảm mà vững chãi bước trên đôi chân tật nguyền với đôi nạng thân thiết của mình.
Hai chiếc nạng nhỏ được bố đóng những chiếc đế bằng cao su nho nhỏ mà một thời gian dài tôi không để ý.
Tôi chọn ngành mỹ thuật với bao ước mơ của mình. Thi trượt, tôi lại lên đường ôn thi tiếp. Đến lần thi thứ ba ước mơ của tôi mới trở thành hiện thực.
Ngày tôi đỗ vào đại học mỹ thuật, trong hành trang lên đường của tôi là màu, bút vẽ và nhiều thứ mà mẹ đã chuẩn bị từ tối hôm trước. Và tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện một túi nilông đựng những miếng cao su nhỏ màu đen. Nhìn ngắm kỹ tôi mới biết đó là những chiếc đế nạng của tôi. TôI bỗng nhận ra đó là những miếng cao su được cắt ra từ những lốp xe máy mà bố đã nhặt và chất đầy nhà kho ngày nào. Tôi đã không để ý rằng bố đã luôn thay chúng cho tôi khi đi mòn.
Tôi lên đường nhập học đầy niềm vui và tin tưởng vì luôn có tình yêu thương của bố mẹ. Phía sau những miếng cao su nhỏ xíu đó là cả một tình yêu bố dành cho tôi.
Tôi bỗng rưng rưng khi nghĩ rằng những mảnh cao su nhỏ xíu là hành trang đặc biệt mà chỉ mình tôi có trong balô khi lên đường vào đại học. Tôi muốn gọi lên hai tiếng thân thiết nhất: “Bố ơi”...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét