Được tạo bởi Blogger.
Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014
Nha Trang, Bằng Lăng và Anh...
Cho em được một lần cuối gọi anh như thế để rồi em giã từ cái cảm giác trống vắng hai năm qua, khi anh bỏ rơi em vì lý do thật đơn giản như một phép tính cộng, anh quay về với người yêu xưa.
Anh rời xa em nhưng khoảng cách ấy đâu làm tình yêu của em dành cho anh thay đổi. Ở đâu, lúc nào hình bóng anh cũng tràn ngập tim em, mọi con phố, nẻo đường đều thấy hình bóng anh, trong mưa em cũng còn cảm nhận được hơi ấm của anh.
Mùa này nơi ấy bằng lăng nở tím cả con đường anh nhỉ, anh bảo Nha Trang đẹp vì những hàng phượng xen lẫn với bằng lăng, cái màu tím trầm buồn mà em rất thích. Tình yêu chúng mình tràn ngập niềm vui và nụ cười, chẳng bao giờ cãi nhau anh nhỉ, vây quanh em chỉ toàn là những yêu thương. Rồi em mơ đến ngày chúng mình ở bên nhau với những bé con xinh như tranh mà anh hằng mơ ước nhưng rồi… “giá như ấy là con mắt bên trái, tớ là con mắt bên phải và không có một con mắt thứ ba nào cả”.
Người ta của anh quay về, anh bảo rằng anh sẽ chẳng bao giờ tìm được người hiểu anh hơn em, anh sẽ hối tiếc nếu phải mất em nhưng anh đã không lựa chọn em vì gia đình và vì trách nhiệm. Em đã cố gắng tìm ra những điểm xấu của anh để quên anh nhưng càng tìm em càng lấn sâu vào nỗi thương nhớ không nguôi. Em đa mang quá nên em tự chuốc lấy đau khổ phải không anh?
Em nhận được thiệp mời dự đám cưới của anh, em đã khóc rất nhiều, giá như người ta hơn em thì em đã không tức tưởi như thế, buồn đau như thế. Em đem theo cả lòng tự trọng và sự mất mát, xa rời Nha Trang vì sợ những cánh hoa bằng lăng làm em quỵ ngã.
Em đã âm thầm theo dõi từng bước chân anh, mỗi khi có dịp về ngang nhà anh, em đều nhìn vào, mong tìm lại bóng hình xưa cũ nhưng tất cả chỉ như là cơn gió, thảng hoặc làm lay động rồi cuốn vào hư không.
Hai năm trôi qua, em vẫn thế, vẫn yêu hoa bằng lăng, vẫn yêu anh trong hoài niệm về một tình yêu chân thành của em.
Anh giờ xa xôi quá, liệu nơi đó anh có còn nhớ đến em mỗi mùa hoa bằng lăng tím cả khoảng trời? Sài Gòn mùa này cũng là mùa bằng lăng, nó nhắc em những kỷ niệm của chúng mình như những vết dao. Nha Trang cát trắng, biển xanh thẳm và hoa bằng lăng có làm anh nhớ đến những kỷ niệm của chúng mình? Anh ơi, tự nhiên em lại thèm được một lần nép vào anh tránh mưa như dạo đó.
Hãy hạnh phúc anh nhé để rồi mai đây trên đường đời, chúng mình vô tình gặp lại nhau anh sẽ không còn nhìn thấy một cô bé với đôi mắt to của con gái phố núi ở giữa lòng thành phố nhộn nhịp ngước nhìn với vẻ ngạc nhiên vì một ý tưởng lạ của anh, cũng không còn gặp lại một cô bé hay lý lẽ với anh về một chuyện không đâu. Em và anh vẫn mãi là hai cực xa lạ.
Buồn quá, tự nhiên em lại muốn khóc…
Mèo hen của anh
Anh rời xa em nhưng khoảng cách ấy đâu làm tình yêu của em dành cho anh thay đổi. Ở đâu, lúc nào hình bóng anh cũng tràn ngập tim em, mọi con phố, nẻo đường đều thấy hình bóng anh, trong mưa em cũng còn cảm nhận được hơi ấm của anh.
Mùa này nơi ấy bằng lăng nở tím cả con đường anh nhỉ, anh bảo Nha Trang đẹp vì những hàng phượng xen lẫn với bằng lăng, cái màu tím trầm buồn mà em rất thích. Tình yêu chúng mình tràn ngập niềm vui và nụ cười, chẳng bao giờ cãi nhau anh nhỉ, vây quanh em chỉ toàn là những yêu thương. Rồi em mơ đến ngày chúng mình ở bên nhau với những bé con xinh như tranh mà anh hằng mơ ước nhưng rồi… “giá như ấy là con mắt bên trái, tớ là con mắt bên phải và không có một con mắt thứ ba nào cả”.
Người ta của anh quay về, anh bảo rằng anh sẽ chẳng bao giờ tìm được người hiểu anh hơn em, anh sẽ hối tiếc nếu phải mất em nhưng anh đã không lựa chọn em vì gia đình và vì trách nhiệm. Em đã cố gắng tìm ra những điểm xấu của anh để quên anh nhưng càng tìm em càng lấn sâu vào nỗi thương nhớ không nguôi. Em đa mang quá nên em tự chuốc lấy đau khổ phải không anh?
Em nhận được thiệp mời dự đám cưới của anh, em đã khóc rất nhiều, giá như người ta hơn em thì em đã không tức tưởi như thế, buồn đau như thế. Em đem theo cả lòng tự trọng và sự mất mát, xa rời Nha Trang vì sợ những cánh hoa bằng lăng làm em quỵ ngã.
Em đã âm thầm theo dõi từng bước chân anh, mỗi khi có dịp về ngang nhà anh, em đều nhìn vào, mong tìm lại bóng hình xưa cũ nhưng tất cả chỉ như là cơn gió, thảng hoặc làm lay động rồi cuốn vào hư không.
Hai năm trôi qua, em vẫn thế, vẫn yêu hoa bằng lăng, vẫn yêu anh trong hoài niệm về một tình yêu chân thành của em.
Anh giờ xa xôi quá, liệu nơi đó anh có còn nhớ đến em mỗi mùa hoa bằng lăng tím cả khoảng trời? Sài Gòn mùa này cũng là mùa bằng lăng, nó nhắc em những kỷ niệm của chúng mình như những vết dao. Nha Trang cát trắng, biển xanh thẳm và hoa bằng lăng có làm anh nhớ đến những kỷ niệm của chúng mình? Anh ơi, tự nhiên em lại thèm được một lần nép vào anh tránh mưa như dạo đó.
Hãy hạnh phúc anh nhé để rồi mai đây trên đường đời, chúng mình vô tình gặp lại nhau anh sẽ không còn nhìn thấy một cô bé với đôi mắt to của con gái phố núi ở giữa lòng thành phố nhộn nhịp ngước nhìn với vẻ ngạc nhiên vì một ý tưởng lạ của anh, cũng không còn gặp lại một cô bé hay lý lẽ với anh về một chuyện không đâu. Em và anh vẫn mãi là hai cực xa lạ.
Buồn quá, tự nhiên em lại muốn khóc…
Mèo hen của anh
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét