Được tạo bởi Blogger.
Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Danh Giá Gia Đình


Tôi được sinh ra trong một gia đình danh giá, đó là một điều may mắn. Tôi đã từng rất tự hào vì có ba là một bác sĩ giỏi, mẹ là một luật sư tài ba, các anh chị đều là những kỹ sư có tiếng. Ba mẹ tôi đã luôn cố gắng tạo mọi điều kiện tốt nhất cho tôi ăn học thành tài, nối tiếp truyền thống vẻ vang của gia đình.

Tôi còn nhớ từ năm cấp I đến giờ lúc nào tôi cũng được học ở những trường chuyên, lớp chọn với những thầy giáo giỏi nhất. Ba mẹ tôi không ngần ngại thức khuya dậy sớm đưa đón tôi đến nhà những thầy giáo nổi tiếng để tôi học thêm. Để bồi dưỡng cho tôi, ba mẹ tôi không sợ tốn công tốn của, sẵn sàng chạy từ Q.3 nơi có thầy dạy hóa thu hút học sinh đông nhất thành phố để đón tôi, rồi đưa về Q.10 nơi có cô dạy văn nổi tiếng “không đậu không lấy tiền”...

Mỗi ngày, tôi mệt lả với chu trình đi đi về về chạy tới chạy lui, rồi còn phải học bài, làm bài đến mụ cả người. Ba mẹ tôi không phải là không biết tôi khổ, tôi mệt. Nhưng “ngọc bất trác bất thành khí”, ba mẹ tôi cho rằng tôi được thừa hưởng gen di truyền của ba mẹ tôi nên dĩ nhiên đã là một đứa thông minh vốn sẵn tính trời, như một hạt ngọc còn ẩn trong cát đá, chỉ cần mài giũa trui rèn thì viên ngọc ấy sẽ sáng ngời.

Do đó mà tôi được rèn đến khờ người, lại còn được tẩm bổ cho đủ chất dinh dưỡng đến phát ớn mỗi khi ngồi vào bàn ăn. Thể trạng tôi yếu ớt, tay chân lóng ngóng vụng về, thân hình phì nhiêu màu mỡ... nhưng sao đầu óc tôi vẫn mụ mị ngu ngơ.

Ba mẹ tôi nào biết tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi để đạt học sinh giỏi cho ba mẹ vui lòng, nào là copy, quay phim, xin điểm... Với sự ưu ái của thầy cô cộng với căn bệnh thành tích vốn trầm kha của ngành giáo dục, tôi đã vô tư làm học sinh giỏi nhiều năm liền để cha mẹ hãnh diện khoe với mọi người: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”.

Nhưng rồi mùa thi đã đến, tôi chỉ muốn thi vào khoa văn một trường cao đẳng sư phạm cho hợp với sở trường và nguyện vọng của tôi, thế mà ba mẹ lại nhìn tôi như một quái vật. Anh hai thì cười ngất cho rằng tôi nói đùa. Chị ba nghiêm chỉnh hỏi tại sao tôi muốn đi “bán cháo phổi”. Nói chung mọi người đều phản đối gay gắt và bắt tôi phải chọn cả ba nguyện vọng đều là những trường đại học danh tiếng.

Tôi không biết làm cách nào để đậu trường y, nhưng nếu đậu rồi thì làm thế nào để trở thành một bác sĩ khi tâm hồn tôi lúc nào cũng ở trên mây. Tôi lại càng không thể trở thành một kỹ sư xây dựng bởi thể chất yếu đuối của tôi làm sao có thể theo đuổi những công trình nay đây mai đó. Làm luật sư ư? Nghe thì có vẻ khá hợp với người giỏi văn, nhưng tôi vốn không quen sự cạnh tranh, đấu chọi thì làm sao mà “cãi” với người ta.

Tại sao ba mẹ tôi và các anh chị không chịu hiểu rằng tôi chỉ là một đứa bé sống nội tâm, hay mơ mộng. Tôi thích trở thành một thầy giáo dạy trẻ thơ vì môi trường ấy hợp với tôi, mà cũng vì tôi yêu tiếng cười trẻ thơ. Mơ ước ấy bình dị nhưng cũng trong sáng và đáng tự hào, đáng để tôi phải cố gắng để đạt được lắm chứ. Nhưng tại sao ba mẹ tôi lại cho rằng sẽ xấu hổ đến chết khi bạn bè biết rằng tôi chỉ là một sinh viên cao đẳng?

Các anh chị tôi lại cho rằng lương một giáo viên sẽ không đủ nuôi thân! Và tại sao mọi người lại nghĩ là một giáo viên cấp I thì sẽ không được trọng vọng? Chính những giáo viên cấp I ấy đã dạy cho tôi những con chữ, những bài toán đầu tiên. Và chính ba mẹ tôi, anh chị tôi cũng đã trải qua lần đầu tiên đi học với những giáo viên cấp I ấy. Vả lại như bao nhiêu người đã nói, chẳng có nghề gì là không cao quí mà chỉ có người không cao thượng mà thôi.

Cuối cùng tôi đã quyết định. Truyền thống gia đình là đáng tự hào nhưng nó không thể là chiếc nơm chôn chặt tương lai, hạnh phúc của tôi trong ấy. Tôi không muốn ba mẹ tôi chạy vạy, gửi gắm làm gì nữa. Tôi chọn con đường trở thành người lính. Có thể tôi sẽ không giàu có, danh giá bằng các anh chị của tôi nhưng chưa chắc là tôi không được hạnh phúc như họ. Nhất là khi nhìn những đôi mắt trẻ thơ trong veo, nghĩ mình là người đem lại an bình cho mọi người, tôi thấy lòng mình ấm áp lạ...
Huỳnh Cao Sơn

0 comments: