Được tạo bởi Blogger.
Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013
Anh Đến Lại Đi
Sinh nhật Hân - bạn chị sơ sài vài chiếc bánh ngọt, đĩa trái cây nhưng thật ấm cúng và tràn ngập niềm vui. 8 người trong căn phòng nhỏ, 4 người phòng chị, 3 người phòng bên cạnh và anh - người bạn mới đến từ thành phố hoa phượng đỏ.
Cha mẹ ly hôn, người yêu phụ tình, chị mất điểm tựa, niềm tin vào cuộc sống, tình yêu. Xin phép mẹ vào thành phố tự lập, chị sống trong vỏ ốc rắn chắc, lạnh giá với phương châm ba không “không yêu, không cười, không khóc”.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, sẽ cũng chẳng có gì thay đổi nếu như “Sao không bao giờ thấy em cười, anh nghĩ em cười sẽ rất xinh”.
Cứ thế, sáng 7g “Chúc em ngày mới tốt lành”, tối 22g “Em ngủ ngon nhé và mơ thấy nụ cười”. 2 rồi 3 tháng, cô bé mùa xuân vẫn bật tăm. Đi về trên con hẻm nhỏ, thi thoảng hai người vẫn chạm mặt nhau nhưng chị chỉ cuối đầu chào và nhanh bước.
Kiên trì nhẫn nại, thành tâm, anh thành công và vui sướng khi bắt được nụ cười chị chúc mừng anh lên chức. Chẳng ý tứ, anh đến cầm tay chị “Cám ơn em”.
Chị vụt tay lại và chạy thật nhanh về phòng. Đêm hôm ấy, chị phạm quy ước, chị khóc thật nhiều. Có cái gì đó trong tim chị đang thức dậy. Đêm ấy, chị trằn trọc thâu đêm.
Xin nghỉ phép, chị về quê một tuần trong âm thầm, lặng lẽ. Chị muốn trốn chạy anh, mà không, chị đang trốn chạy lòng mình, trốn chạy sự vực dậy của con tim. Nhưng, chị nào có thể quên ánh mắt nồng ấm, chất chứa sự cảm thông, chia sẻ anh dành cho chị. Khi màn đêm buông xuống, ngồi trong căn nhà nhỏ, không gian quạnh hiu nơi miền Tây sông nước, tiếng gió của đêm, tiếng tíc tắc kim đồng hồ hoà lẫn tiếng thở dài, tiếng lòng chị thổn thức. Chị cảm thấy nhớ một cái gì đó mông lung, chị không dám gọi tên. Đêm sao dài quá.
Trở lại thành phố, chị vùi đầu vào công việc với mong muốn lấn áp đi cảm giác lạ đang xâm chiếm trái tim. Nhưng đêm về, người bên này, người bên kia, chị lại thổn thức, thấp thỏm và mong chờ. Tin nhắn “Chúc anh ngủ ngon” đã bao lần định gởi nhưng chị lại xoá đi.
Lễ 30-4, mọi người về quê, chỉ còn lại anh và chị nơi xóm trọ. Đó cũng chính là ngày anh sung sướng cầm lấy tay chị, nguyện làm người đem trả lại chị niềm tin, nụ cười và cả nước mắt hạnh phúc.
Những tưởng mọi chuyện rồi sẽ bình yên, thế nhưng tạo hoá trớ trêu thay, anh đã ra đi mãi mãi không về, bỏ lại chị bên đời cô độc. Tối hôm ấy, anh hứa sẽ về đưa chị đi xem áo cưới, áo cưới đâu không thấy, chỉ thấy áo anh nhuộm màu máu đỏ. Anh bị tai nạn giao thông và tử vong trên đường đến bệnh viện. Như sét đánh bên tai, chị gục ngã bên hành lang bệnh viện. Ông trời thật bất công, màu trắng áo cưới anh chị định chọn lại trở thành màu áo tang thương.
Cạn khô dòng nước mắt, từ bỏ thành phố kỷ niệm, chị xin chuyển công tác về trường làng vui vầy bên đàn em nhỏ, bên mẹ già còm cõi.
Và sáng hôm nay, sau 3 năm xa cách, tôi nhận thiệp hồng báo tin chị kết hôn cùng anh giáo trường làng. Cầu mong bình minh sẽ đến với cuộc đời chị, chúc chị hạnh phúc.
Kim Hân
Cha mẹ ly hôn, người yêu phụ tình, chị mất điểm tựa, niềm tin vào cuộc sống, tình yêu. Xin phép mẹ vào thành phố tự lập, chị sống trong vỏ ốc rắn chắc, lạnh giá với phương châm ba không “không yêu, không cười, không khóc”.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, sẽ cũng chẳng có gì thay đổi nếu như “Sao không bao giờ thấy em cười, anh nghĩ em cười sẽ rất xinh”.
Cứ thế, sáng 7g “Chúc em ngày mới tốt lành”, tối 22g “Em ngủ ngon nhé và mơ thấy nụ cười”. 2 rồi 3 tháng, cô bé mùa xuân vẫn bật tăm. Đi về trên con hẻm nhỏ, thi thoảng hai người vẫn chạm mặt nhau nhưng chị chỉ cuối đầu chào và nhanh bước.
Kiên trì nhẫn nại, thành tâm, anh thành công và vui sướng khi bắt được nụ cười chị chúc mừng anh lên chức. Chẳng ý tứ, anh đến cầm tay chị “Cám ơn em”.
Chị vụt tay lại và chạy thật nhanh về phòng. Đêm hôm ấy, chị phạm quy ước, chị khóc thật nhiều. Có cái gì đó trong tim chị đang thức dậy. Đêm ấy, chị trằn trọc thâu đêm.
Xin nghỉ phép, chị về quê một tuần trong âm thầm, lặng lẽ. Chị muốn trốn chạy anh, mà không, chị đang trốn chạy lòng mình, trốn chạy sự vực dậy của con tim. Nhưng, chị nào có thể quên ánh mắt nồng ấm, chất chứa sự cảm thông, chia sẻ anh dành cho chị. Khi màn đêm buông xuống, ngồi trong căn nhà nhỏ, không gian quạnh hiu nơi miền Tây sông nước, tiếng gió của đêm, tiếng tíc tắc kim đồng hồ hoà lẫn tiếng thở dài, tiếng lòng chị thổn thức. Chị cảm thấy nhớ một cái gì đó mông lung, chị không dám gọi tên. Đêm sao dài quá.
Trở lại thành phố, chị vùi đầu vào công việc với mong muốn lấn áp đi cảm giác lạ đang xâm chiếm trái tim. Nhưng đêm về, người bên này, người bên kia, chị lại thổn thức, thấp thỏm và mong chờ. Tin nhắn “Chúc anh ngủ ngon” đã bao lần định gởi nhưng chị lại xoá đi.
Lễ 30-4, mọi người về quê, chỉ còn lại anh và chị nơi xóm trọ. Đó cũng chính là ngày anh sung sướng cầm lấy tay chị, nguyện làm người đem trả lại chị niềm tin, nụ cười và cả nước mắt hạnh phúc.
Những tưởng mọi chuyện rồi sẽ bình yên, thế nhưng tạo hoá trớ trêu thay, anh đã ra đi mãi mãi không về, bỏ lại chị bên đời cô độc. Tối hôm ấy, anh hứa sẽ về đưa chị đi xem áo cưới, áo cưới đâu không thấy, chỉ thấy áo anh nhuộm màu máu đỏ. Anh bị tai nạn giao thông và tử vong trên đường đến bệnh viện. Như sét đánh bên tai, chị gục ngã bên hành lang bệnh viện. Ông trời thật bất công, màu trắng áo cưới anh chị định chọn lại trở thành màu áo tang thương.
Cạn khô dòng nước mắt, từ bỏ thành phố kỷ niệm, chị xin chuyển công tác về trường làng vui vầy bên đàn em nhỏ, bên mẹ già còm cõi.
Và sáng hôm nay, sau 3 năm xa cách, tôi nhận thiệp hồng báo tin chị kết hôn cùng anh giáo trường làng. Cầu mong bình minh sẽ đến với cuộc đời chị, chúc chị hạnh phúc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét