Được tạo bởi Blogger.
Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

Biển Bình Yên


Nó ngồi đó, yên lặng, trở về với biển nó thấy lòng mình bình yên hơn, nỗi đau cũng dần hòa tan theo từng đợt sóng. Sinh ra, lớn lên, tuổi thơ nó gắn liền với cái thành phố biển nhỏ bé đó.

Viết cho "người đáng ghét"
Biển quê nó tuy không nổi tiếng như những địa danh khác nhưng đó là cả một ký ức tuổi thơ mà nó không thể nào quên. Nếu không có biến cố xảy ra với gia đình, chắc có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ muốn rời xa những buổi chiều cùng lũ bạn kéo nhau ra biển. Đám bạn bắt đầu đùa giỡn với sóng nước, xây lâu đài cát, bắt còng, tìm những vỏ ốc trôi dạt, xen lẫn vào cát. Còn nó, nó vẫn thích ngồi đó ngắm nhìn mọi người, ngắm nhìn mặt trời lặn dần sau vách núi, những con tàu đánh cá ngoài khơi. Nó thích cảm giác vui sướng khi những con tàu buông neo, thích nhìn khuôn mặt rạng rỡ của những người dân làng chài khi một con thuyền cập bến.

Cứ như vậy hình ảnh biển chiều đi vào lòng nó lúc nào không hay. Biển êm đềm và đẹp lắm! Trong tình cảm cũng vậy, nó luôn suy xét thật kỹ tình cảm của mình, nó rất sợ những con sóng dữ, bởi nó quen nhìn cảnh biển bình yên.

Và rồi cuối cùng nó cũng quyết định bắt đầu với hắn, dù biết rằng từ đó sẽ đón nhận những đợt sóng ngầm từ trong lòng nó.

Nó yêu biển và cảm nhận được hắn cũng vậy. Nhưng nó cứ hoang mang không hiểu vì sao từ khi bắt đầu với hắn nó lại có cái cảm giác cô đơn, nó tìm mọi cách để lý giải nhưng không có câu trả lời nào thỏa đáng.

Nó thích vẽ và nhất là vẽ biển, nó dự định sẽ vẽ tặng hắn bức tranh về biển và nó đã chăm chút cho bức tranh đó, vẫn là cảnh biển bình yên nhưng sao trong bức tranh chỉ có mình nó, vẽ xong nó lại tự hỏi như vậy? Nghĩ mãi mà vẫn không trả lời được.

Từ khi nó bắt đầu cảm nhận được tình cảm của hắn và chấp nhận cho mình một cơ hội, đến với hắn, nó đã mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất ổn nhưng đó chỉ là cảm giác, nó cố nghĩ như vậy. Nó và hắn là bạn từ khi còn học cấp 3, nếu đem hắn ra so sánh với những người đang theo đuổi nó thì hắn không phải là người nổi bật, nhưng nó tin hắn và tin vào sự bền vững của tình bạn ấy, nó không nghĩ rằng sẽ có lúc nó sẽ yêu hắn nhưng rồi con tim đã lỗi nhịp. Nó hạnh phúc đón nhận tình cảm của hắn nhưng sao nó luôn có cảm giác những đợt sóng ngầm vô hình cứ gầm gừ như đang bắt đầu cho một cơn bão lớn.

Và cái gì đến cũng phải đến. Ngày nó cầm bức vẽ định tặng cho hắn cũng chính là ngày nó nhận được những lời phũ phàng nhất từ hắn. Hắn nói những ngày tháng vừa qua là không thật, phủ nhận tất cả những tình cảm mà hắn đã dành cho nó. Nó dường như chết lặng. Nó chưa từng thấy biển nổi giận nhưng sao nó cảm thấy những lời nói đó như là một cơn sóng dữ đập mạnh vào tình cảm và lòng tự trọng của nó.

Không một lời trách hắn, bình thản đến lạnh lùng, nó còn đủ bình tĩnh để chúc hắn hạnh phúc, dù sao nó vẫn không muốn mất đi một người bạn, đó có phải là một câu nói mà người ta vẫn thường đưa ra để biện minh cho một tình cảm đổ vỡ không? Nhưng trong lòng nó thì thật sự đang dậy sóng, những cơn sóng dữ thật sự chứ không còn là sóng ngầm nữa. Tự nhiên nó thấy thấm thía mấy câu thơ của Xuân Quỳnh mà nó và hắn đều thích, "Nếu từ giã thuyền rồi , biển chỉ còn sóng gió, nếu phải cách xa anh, em chỉ còn bão tố..."

… Hắn và nó vẫn gặp nhau, vẫn những câu hỏi không đầu không cuối khiến cho cả hai đều cảm thấy buồn. Cho đến giờ này nó vẫn không hiểu tại sao hắn lại hành động như vậy bởi trong lòng nó luôn nghĩ hắn là một người tốt và tìm mọi lý do để bào chữa cho hắn và cũng để giải thích với chính mình dù chưa bao giờ nó thỏa mãn với câu trả lời của mình.

Bây giờ, khi nỗi đau đã tạm lắng xuống, nó lại tìm về với biển, bởi nó biết rằng, sau một cơn bão lớn biển lại đẹp và bình yên như xưa!

Cầu mong cho hắn luôn bình yên và cũng cầu mong cho chính nó nữa!
Violet

0 comments: