Được tạo bởi Blogger.
Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013
Em Đi Qua Anh….

Gặp lại em vào một ngày mùa hạ, vẫn đôi mắt thơ ngây ngày ấy nhưng giờ đây sao mà quá xa xăm... Anh cất tiếng chào em, lạnh lùng em chào lại rồi đi qua, bỏ anh một mình đứng câm lặng phía sau lưng...
Em và anh lớn lên dưới cùng một mái trường trung học. Ngày ấy, em ngồi ở phía đối diện và anh cứ lén nhìn em. Ôi đôi mắt ấy! Những ngày cả lớp đi cắm trại hay đi đâu xa anh đều giành được chở em. Anh vẫn nhớ, đó là vào ngày sinh nhật em, hôm ấy trời mưa rất to, anh trên chiếc xe đạp cọc cạch cùng bó hoa tới nhà em, nhưng em không có nhà và anh lại lủi thủi trở về… Tình cảm cứ thế lớn lên lúc nào anh cũng không biết nữa. Em cũng nhận thấy tình cảm ấy và đáp lại, không quá mãnh liệt nhưng chỉ với sự trong sáng của tình cảm ấy thôi cũng đã khiến anh hạnh phúc! Hai đứa cùng giúp nhau học tốt và ước hẹn vào một ngày mai….
Rồi anh và em đều đỗ đại học ở Sài Gòn. Kí túc xá nơi em ở lại rất gần nhà trọ của anh. Tất cả dường như đều rất thuận lợi, và anh đã tin tình cảm của chúng mình sẽ có một tương lai thật tươi đẹp. Nhưng anh đã lầm….
Chia tay. Anh tưởng sét đánh bên tai. Đến giờ anh vẫn cứ ngỡ đó là một giấc mơ. Em đi qua anh như thế sao. Anh không trách em, anh chỉ trách mình sao lại để mọi việc diễn ra như thế. Giờ đây anh mới hiểu, chỉ có tình yêu không thôi thì chưa đủ. Người ta sống còn có gia đình, bè bạn và cả chính bản thân mình nữa. Anh đã không mang đến những gì em cần, và vì vậy em đã ra đi…
Thế là đã hơn một năm rồi phải không em. Có một sự thực nghiệt ngã rằng, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Và chính thời gian thật vô tình mang em ra khỏi cuộc đời anh. Anh đã rất buồn và tuyệt vọng. Biết bao ngày, rong ruổi một mình trên những con đường ngày xưa. Những con đường thật ngắn và tràn ngập hạnh phúc khi chúng mình có đôi, vậy mà giờ đây, ôi sao mà xa xôi và mệt mỏi đến thế…
Nhưng cuối cùng, anh nhận ra một điều, có lẽ như thế sẽ tốt cho em, cho anh, cho những người quan tâm đến chúng ta. Anh không thể tiếp tục tự giam mình trong những kỷ niệm lâu hơn được nữa, vì làm thế anh sẽ trở nên trì trệ và có lẽ không bao giờ em muốn anh như vậy…
Một mình lặng lẽ nơi đây, anh vẫn mong em ở nơi xa ấy luôn vui vẻ và hạnh phúc. Cho dù anh không phải là người mang đến cho em những điều đó. Và cay đắng hiểu rằng, có nhiều điều không phải mình muốn mà thực hiện được…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
6 comments:
Đầu năm mà ...chi mà buồn thế ?
Ừa hé, "chiện" ngẩu nhiên hay có tâm sự gì đây, NT500?
Chac buon soan lai ky niem do thoi ma. Chac dung ha :)
Kỹ niệm buồn ...hãy quên đi ...:) Chúc NĂM MỚI NHIỀU VUI & MAY MẮN NHÉ
Ky niem thi se khong bao gio quen duoc, vi theo Nloan do la niem
song cua chinh minh.
Nloan xin chuc tat ca cac ban BinhAn va Hanh Phuc.
Va cho Nloan xin loi vi goi bang dien thoai nen khong co dau:)
Cám ơn những lời nhận xét của mấy chị.
Thật ra, đây có thể là tâm sự của tác giả chứ riêng NT500 khi chọn đăng bài này chỉ là sự tình cờ thôi.
Đăng nhận xét