Được tạo bởi Blogger.
Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Đối Diện Với Nổi Đau

Đã sáu năm trôi qua, kể từ ngày tôi bị cái tai nạn khủng khiếp ấy, tôi không dám kể ra vì sợ lắm thái độ của người đời.

Tự bản thân tôi đã vượt qua, nhưng thị phi vốn dĩ là một thử thách nghiệt ngã mà tôi không dám mang danh dự bản thân, danh dự gia đình ra làm phép thử. Biết vậy, nhưng rồi nỗi u uất trong lòng đôi khi cũng cần giãi bày.

Tôi bị cưỡng hiếp năm 19 tuổi khi đang theo học quân sự tại Thủ Đức. Đó là một đêm kinh hoàng của những ngày cuối tháng bảy. Tôi lê thê lếch thếch trở về trường với sự đau đớn cùng cực của thể xác lẫn tâm hồn. Trong suốt ba ngày liền, tôi luôn nằm mơ thấy mình “được” chết.

Tôi hình dung gương mặt cha mẹ tôi nhạt nhòa trong nước mắt, nghẹn ngào không hiểu tại sao đứa con yêu vừa mới vui mừng đậu đại học nay lại hóa ra người thiên cổ. Tôi hình dung gương mặt người bạn thân của tôi bàng hoàng bay về từ Úc và hỏi những người khác vì sao tôi chết...

Không, tại sao tôi phải chết, mất đi đời con gái đã là một bất hạnh thì tại sao tôi lại phải hi sinh cả sinh mạng của mình. Tôi còn trẻ quá mà. Tôi vẫn chưa biết mình nên làm gì nhưng tôi tự nhủ mình không trả giá vì hành vi đê tiện của kẻ khác. Sự kiêu hãnh trong lòng tôi trỗi dậy, thế là tôi bình tâm về nhà sau một tháng xa cách.

Nhưng sự nghiệt ngã không dừng lại ở đấy, tôi có thai. Khi ấy, thật sự tôi không thể chịu đựng một mình, tôi đã làm mẹ, tôi muốn tìm đến ai đó để chia sẻ. May mắn một ngày sau đó, người bạn thân bên Úc gọi về và anh đã phát hiện sự khác lạ trong lời nói của tôi. Anh ép tôi phải nói ra điều làm tôi lo lắng.

Như giọt nước tràn bờ, tôi nói trong nức nở (lạy trời, tối đó nhà chỉ có mình tôi). “Bây giờ mình sẽ đi mua vé máy bay và về VN, nhỏ đừng lo quá. Nhỏ sẽ không một mình đâu mà”. Sáu năm đã qua, nhưng sự lo lắng ấy cả đời tôi không quên được. Tôi bảo anh đừng về, tôi sẽ email trả lời anh tôi định làm gì vào ngày mai.

Chủ nhật tuần đó tôi đi phá thai một mình từ số tiền của bạn tôi. Tôi sợ hãi, đau đớn nhưng cố trấn tĩnh mình, tự nhắc mình: mình không đủ khả năng lo cho nó, để nó chào đời không cha thì còn tàn nhẫn hơn. Tôi không thể chấp nhận kiểu tình thương ôm nhau cùng chết...

Những nhân viên phòng kế hoạch hóa gia đình ngạc nhiên nhìn tôi khi biết tôi đòi phá cái thai mới mấy tuần tuổi, tôi vẫn còn nhỏ so với những gì tôi đang làm và có lẽ họ chưa từng thấy cô bé nào đến phá thai mà “hiên ngang” như vậy. Tôi luôn tự nhủ mình không có lỗi, mình không cần xấu hổ.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn cám ơn vì thái độ tế nhị của người bác sĩ hôm ấy. Bà chỉ hỏi tại sao không rủ mẹ đi cùng rồi bà dạy tôi nên làm gì sau đó. Tình người mới ấm áp làm sao. Mặc dù tôi biết sẽ không ai cười khi nói ra chuyện ấy nhưng tôi lo cho mẹ tôi, bà sẽ chết mất nếu biết chuyện bất hạnh của con gái mình.

Những năm sau đó, trong giấc mơ của tôi luôn ẩn hiện hình ảnh người đàn ông đã xâm phạm cuộc đời tôi. Khi sự việc mới xảy ra, tôi khao khát biết hắn là ai để trả thù, để đưa hắn ra vành móng ngựa. Nhưng mọi việc vẫn mờ mịt đến một ngày, khi người bạn trai ngày ấy của tôi báo tin anh sắp có vợ.

Bằng giọng nghẹn ngào, anh ta xin lỗi và thừa nhận điều anh ta đã làm do quá yêu tôi. Thì ra khi ấy, khi tôi đòi chia tay, anh ta nghĩ từ bé tôi luôn sống trong vòng tay bảo bọc của ba mẹ nên trong tình cảnh xa gia đình thì chắc chắn khi sự việc xảy ra tôi sẽ cần tới anh ta, vậy mà... Bao năm qua anh ta luôn hối hận, luôn im lặng chờ đợi ngày tôi quay lại, nhưng... Tôi không biết nên vui hay buồn trước tin ấy. Tôi nên tha thứ hay nên băm vằm kẻ đã phá hoại đời con gái của tôi?

Tôi học ra được một điều: hãy đối diện trước nỗi đau và tìm cách giải quyết, đừng chạy trốn, đừng lấy dây trói mình thì mọi việc sẽ có cách của nó mà thôi.

Nguyễn Thị Bảo Thu - /tuoitre.vn/Nhip-song-tre/Tinh-yeu-loi-song/133789/Doi-dien-voi-noi-dau.htm

0 comments: