Được tạo bởi Blogger.
Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Hè ... Năm Cuối Cấp (tt4)


Thế là mùa hạ đã về, đánh dấu bằng 1 ngày lập hạ nắng tưng bừng. Hôm nay, trời đột ngột nắng gay gắt hơn và rất ra dáng một mùa hè nóng bức thực thụ. Trên đường đã xuất hiện những chùm hoa phượng đầu tiên, rực rỡ và kiêu hãnh dưới ánh nắng chói chang. Chẳng phải hôm nay mới nhìn thấy những bông hoa phượng đầu tiên của mùa hè này. Mẫy ngày trước, những bông hoa phượng đột ngột xuất hiện bất ngờ và ngỡ ngàng trong mắt ai nhưng sự vội vàng và bận bịu đã cuốn phăng đi những cảm xúc cũng vội vã chẳng kém. Ngày nắng, khiến nó bỗng nhớ ra đã có những mùa hè đầy kỷ niệm và cũng đột ngột nhớ ra mùa hè cũng đồng nghĩa với sự chia ly, chia tay mùa hạ cuối cùng của thời học sinh, thời sinh viên. Đã từ lâu lắm rồi cứ mỗi độ hè về lại nhớ đến câu thơ: "Mùa hạ, mùa thi, mùa chia ly".

Thời gian này với học sinh thì có lẽ những buổi thi học kỳ cuối cùng đã kết thúc, và tiếp đó là những ngày đợi chờ kết quả thi, hồi hộp chớ đợi ngày họp phụ huynh và hơn hở đón những ngày hè với bao nhiêu dự định, bao nhiêu cuộc vui. Và với những bạn học sinh cuối cấp thời gian này có lẽ là quãng thời gian lo lắng và buồn nhất mỗi khi nghĩ tới ngày chia tay bạn bè, chia tay thầy cô, lớp học, mái trường rồi tiếp đó là những kỳ thi tốt nghiệp, những kỳ thi chuyển cấp đầy khó khăn. Mỗi khi nhìn thấy những cành phượng đỏ, nó lại thấy lòng mình xao xuyến lạ kì khi nghĩ về những buổi học ngày xưa, nhớ tới từng chi tiết của cái thời áo trắng, nhớ những trò nghịch ngợm quái quỷ của lứa tuổi học trò, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô. Nhớ những cơn gió hè lao xao hàng me cạnh lớp học. Nhớ cả những tiếng ve trên cành phượng trước lớp và còn vô vàn điều để nhớ... Tự nhiên thấy nao lòng...

Buổi học cuối, ta và bạn có nhau
Những đôi mắt thoáng nỗi buồn biết nói
Trong đôi mắt có bao điều muốn hỏi
Xa trường rồi bạn có nhớ mình không?

Quãng đời học sinh có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, vui vẻ nhất, vô tư nhất. Khi lớn hơn, ai cũng thấy những điều trẻ con mà hồi còn đi học con người ta cứ nghĩ rằng chắc chắn là họ đã lớn rồi. Nhưng chính vì vậy thì con người ta mới có những kỉ niệm để nhớ về. Chỉ vài ngày nữa thôi là những bạn học sinh cuối cấp sẽ phải chia tay nhau. Sẽ không bao giờ được ngồi cùng nhau trong một lớp nữa, sẽ không bao giờ gặp nhau đông đủ như thế nữa. Có thể trên đường đời sẽ trải qua nhiều lớp học nữa nhưng để một lần ngồi lại cùng nhau trong lớp học cũ ấy, cùng nhau ngồi lặng im, cùng nhau hát, cùng nhau nghe thầy cô giảng bài, cùng nhau đùa nghịch điều ấy gần như là không thể. Hay biết quý trọng những giây phút ấy... vì nó chỉ qua 1 lần trong đời mà thôi.

0 comments: