Được tạo bởi Blogger.
Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

Món Quà Cuối Cùng Của Ba

Hồi ấy tôi lên mười, con đê làng vẫn còn mọc đầy cỏ may nuôi dưỡng tâm hồn lũ trẻ đồng quê như tôi khôn lớn. Thu sang, đê làng lại trở thành một chiếc giường khổng lồ - nơi vui chơi lý tưởng cho lũ trẻ chúng tôi những buổi chiều chăn trâu.

Lũ chúng tôi đứa nào lớn lên cũng thấm đẫm trong người hương đồng quê vùng trung du với mùi tanh nồng ngai ngái của ruộng đồng sau những chiều mùa hạ nắng đổ lửa.

Một chiều giữa thu, chúng tôi đang nằm hóng gió thì Nam - cậu bạn thân, bảo: "Ngày mai là trung thu rồi đấy! Hôm qua tao đã dặn mẹ khi lên chợ huyện thì mua cho tao và mày mỗi đứa một chiếc đèn ông sao rồi".

Cái Mi nằm bên cạnh tay vơ vít mấy cọng cỏ may tíu tít khoe: "Hôm nay chị em cũng mua cho em một cái mặt nạ nhé. Ngày mai các anh sẽ phải sợ em cho mà xem...". Nó nở nụ cười tươi rói đầy vẻ bí mật.

Riêng tôi, mỗi trung thu tôi lại nhận được những món quà đầy ý nghĩa mà ba tôi gửi về từ hải đảo xa xôi, nơi đơn vị ba đóng quân. Những món quà ấy cũng là những kỷ niệm, hình ảnh về ba yêu quí của tôi. Ba tôi là bộ đội hải quân. Ba con tôi gặp nhau rất ít.

Ba tôi làm gì cũng hẹn trước nên cả hai ngày trước trung thu, lúc nào tôi cũng mong bác đưa thư tới. Thấy tôi mong ngóng, mấy đứa bạn trong xóm trêu chọc: "Ba mày quên rồi. Ê, ê... làm gì có quà".

Đứa bạn hiểu thì an ủi: "Chắc ba mày bận quá nên không gửi quà về kịp đấy thôi!"... Buổi tối hôm đó tôi ngồi thu mình trong góc tối tỉ tê khóc: "Ngày mai là trung thu rồi ba ơi". Mẹ đang dọn dẹp nhà cửa để đón chú Cuội lên cung trăng. Tôi thấy mẹ cũng giấu giếm lo lắng: "Ba sẽ có quà cho con thôi. Ba con yêu con nhất! Làm sao mà ba lại quên gửi chú Cuội bằng san hô cho con được".

Ngày mười lăm tháng tám - trung thu. Tôi nhận được quà của ba gửi về từ hải đảo đầy nắng và gió. Đó là một lá thư của đơn vị ba và một lá thư của ba. Lá thư lần này rất đặc biệt và có một cái gì đó không giống những lá thư trước. Khuôn mặt mẹ thoảng chút lo lắng và bà bóc vội lá thư.

Chưa đọc xong bức thư, mẹ tôi nức nở nghẹn đắng: "Trời ơi! Chồng tôi... không thể nào như thế được...!". Mẹ khóc, tôi chẳng hiểu vì sao. Mẹ vội ôm ghì tôi vào lòng, càng nức nở hơn. Đó là giấy báo tử ba tôi. Ba tôi đã hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ bắt bọn tội phạm buôn lậu qua đường biển. Một sự mất mát quá lớn trong cái ngày đáng ra tôi phải được vui vầy bên bạn bè đón chú Cuội lên cung trăng.

Món quà ba gửi là một bức thư đầy tình cảm được ba viết trước khi lên tàu làm nhiệm vụ. Một cành san hô với nhiều màu sắc rực rỡ được ba cắt tỉa cẩn thận khắc tên tôi và bên cạnh là một bài báo viết về một nhà báo tài giỏi người Mỹ. Ba dặn tôi phải gắng học thật giỏi để trở thành một nhà báo như tôi luôn mơ ước.

Thư ba tôi viết: "Không có việc gì khó. Ba sẽ luôn ủng hộ cho cô nhà báo yêu quí của ba. Cố gắng nghe con!". Nỗi đau mà mẹ con tôi nhận được đúng vào ngày trung thu không còn gì xót xa hơn thế. Sau ngày ba hi sinh, tôi cố quên nỗi buồn, lao vào học tập và giúp đỡ mẹ. Lên lớp 12, ước mơ thành nhà báo cháy bùng lên và tôi đỗ vào ngành báo chí.

Giờ tôi đã học năm 3, sắp trở thành một nhà báo đúng như niềm mơ ước của tôi ngày nhỏ, sự ủng hộ ân cần của ba và khát khao cháy bỏng của mẹ.

Mười một trung thu trôi qua, tôi không có ba gửi quà cho nữa. Nhưng bù lại năm nào tôi cũng nhận được một món quà từ biển cả do chính tay các chú trong đơn vị ba gửi vào đúng ngày rằm.

Mỗi lần như thế mắt tôi nhòa đi và tôi lôi từ trong cặp ra cuốn nhật ký nghề báo mà ba sưu tập cho tôi khi còn sống.Tôi sẽ cố gắng hết mình trên những trang viết. Đó chính là sức mạnh của tình thương và ý chí quyết tâm của tôi, một đứa con vùng đồi trung du nghèo khó đang cố gắng học tập để ước mơ thành hiện thực.

Nguyễn Thị Thủy - /tuoitre.vn/Nhip-song-tre/Tinh-yeu-loi-song/132582/Mon-qua-cuoi-cung-cua-ba.htm

0 comments: