Được tạo bởi Blogger.
Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012
Một Ngày
Buổi sáng, tiếng đồng hồ reo làm tôi bừng tỉnh; Quay qua ôm lưng anh tôi hỏi- Hôm nay thứ mấy hả anh? Anh ôm gọn tay tôi bảo "thứ tư"
Mèn ui, thứ tư, tôi cuộn người ôm gối, không muốn dậy, lầm bầm với anh
- Vậy mà em tưởng thứ bảy rồi!
anh nhẹ trong tiếng cười
- Thứ bảy còn lâu lắm, dậy đi không trễ giờ cho coi
Anh đứng dậy đi ra, tôi còn muốn vương chút hơi ấm của anh lăn vòng qua chổ của anh ùm mặt mình trong gối mà nghe tiếc nuối và bực tức cái tiếng đồng hồ réo dậy; nghe tiếng động trong bếp thì biết anh đang vắt cam, làm café; Ra khỏi giường ánh sáng bên bureau cho tôi biết anh đã chu đáo mở máy ordi cho tôi, một chút sung sướng thoáng qua hồn, tôi rửa mặt thì anh để máy xe trở vào
- Ngoài trời có mưa không anh; Tôi hỏi
- Có, moi đi sớm, café sẳn trên bàn đó, đi nhớ lái chậm vì đường trơn, anh hôn tôi và chúc vui, tôi cũng khẽ nói
- Anh cũng vậy cẩn thận nghe.
Cứ mỗi sáng, những nhẹ nhàng lo âu, những ngọt ngào đưa đón, đã cho tôi can đãm, và niềm tin của một ngày, để quên đi những bực dọc vô cớ, những cau có bất thường do những ngoại hình đem đến.
Tôi ra khỏi nhà sau anh một chút, anh biết vì tôi hay cẩn thận đóng trước khoá sau nên cứ mãi còn lục đục, cơn mưa đủ làm ướt tóc, tôi thích hứng những giọt nước mưa rơi trên mặt, ngước lên để hứng cơn mưa, và hít một hơi dài không khí mát lạnh của buổi sáng sớm, để có một nụ cười cho một ngày, dù là một ngày khó nhọc, nhưng khi nghĩ đến chiều về sẽ có anh làm cho tôi cãm thấy thời gian qua nhanh hơn.
Trên đường đến chổ làm, mây xám còn lơ lửng như chờ đợi cơn mưa sẽ đến, nhưng sao tôi bổng thấy thật vui và chợt muốn mĩm cười với tất cả chẳng có ai, tôi nhìn mây như bảo hảy chia sẻ niềm vui của tôi....
Buổi trưa, chiều Trưa ra làm trên đường vẫn còn ướt, nhưng cơn mưa đã tạnh, nên bầu trời xanh thật đẹp cộng thêm những chùm mây trắng óng ánh nhờ có chút nắng nhẹ, và có cơn gió nhẹ qua làm di động những chùm mây trông thật là đẹp mắt.
Tôi vô xe ngồi nghỉ và chờ anh gọi vì tôi biêt anh sẽ gọi để hỏi tôi ra ăn chưa, đôi khi anh làm gần chổ thì anh hay gọi để hai đứa đi ăn ngoài hay đi dạo trong thời gian đó, còn không thì anh hay nhắc tôi đủ chuyện, hỏi việc làm và bạn bè ra sao kể anh nghe, tôi chỉ cười hỏi anh ăn chưa, có đi loanh quanh đâu hay không, và câu cuối của anh thì cũng vẫn là "chiều tôi về thẳng nhà nghỉ mệt để anh đón út và về sau"; Thì tôi biết trã lời sau đây, chỉ nghe như anh nói.
Và điều đầu tiên về đến nhà là tôi chạy vô lấy chai bière để lạnh, và cắt sẳn một dĩa thịt xá xíu, lỗ tai phá lấu để anh nhấm với la bière khi anh nghỉ mệt, đó là điều anh thích nhất và tôi ngồi kế bên kể cho anh nghe một ngày làm việc của tôi, hay khi tôi vào máy thì anh bưng dĩa nhấm vô ngồi coi tôi gởi bài...
Đó là giờ cuối của một ngày cực nhọc, hai đứa về để tìm nhau yên lặng và đầm ấm còn gì mong ước hơn nữa đây????
Buổi tối, tôi đang muốn sống bình thường như mọi ngày và như mọi người. Tôi nghỉ đâu có gì khó khăn đâu, tôi vẫn cười, tôi vẫn làm việc và tôi vẫn có anh mà, sao đôi lúc tôi cứ ngỡ mình ở một nơi nào xa xăm lắm; vì thế tôi rất sợ một mình, chỉ cần một ít khoảng thời gian riêng rẻ tôi sẽ suy nghĩ hoài những chuyện mà anh bảo là "tầm phào" thì tôi chỉ cười bảo anh rằng tôi có muốn nghĩ đến đâu tại nó cứ len lỏi vào đầu tôi một mình đó thôi.
Tối qua, anh đi làm về loay quay trong bếp, tôi đang trong văn phòng tưởng anh làm cơm, nên chạy ra vừa nói
- em làm cơm rồi, anh nghỉ mệt đi làm gì dzị
Thì ra anh luột thịt với tôm; tôi cười bảo
- mèn ui món nầy mà có bún chấm mắm nêm thì đã...
Anh biết tôi hay thèm bậy món anh làm, nên nói
- thì đợi luột bún thì xong,
Tôi cười vang sung sướng, chạy hun anh thật kêu và bảo
- nhất anh rồi!
lát sau anh khệ nệ bưng hai tô bún tôi đở tay anh thì anh nhắc
- có mắm rồi đó, thử coi chừng mặn nghe
Buổi tối tôi ít ăn vì sợ khó ngủ, nhưng, tôi không muốn từ chối với anh điều gì cả, hai đứa vừa xem télé vừa ăn, anh ăn mà cứ nhìn tôi, hình như anh đang ngẫm nghĩ đến độ thèm của tôi, còn tôi nhìn anh ăn nhìn nụ cười thật hiền trên gương mặt của anh như muốn nuốt chửng cái hạnh phúc thật đầy với anh bây giờ, nhưng bổng nhiên có cơn gió lạnh buốt qua hồn cho tôi sợ cái hạnh phúc mà tôi đang có quá mong manh; Anh chợt gọi tôi hỏi
- Ăn ngon không? suy nghỉ gì nữa đó
Tôi mĩm cười cuối đầu trả lời anh
- ngon lắm anh, anh khéo thiệt, đâu có nghỉ gì đâu anh
Và tôi nuốt nhẹ để dòng suy nghĩ trôi qua đi, cho tôi còn trọn vẹn....!
TB² biên tập và đăng hộ Nloan
Mèn ui, thứ tư, tôi cuộn người ôm gối, không muốn dậy, lầm bầm với anh
- Vậy mà em tưởng thứ bảy rồi!
anh nhẹ trong tiếng cười
- Thứ bảy còn lâu lắm, dậy đi không trễ giờ cho coi
Anh đứng dậy đi ra, tôi còn muốn vương chút hơi ấm của anh lăn vòng qua chổ của anh ùm mặt mình trong gối mà nghe tiếc nuối và bực tức cái tiếng đồng hồ réo dậy; nghe tiếng động trong bếp thì biết anh đang vắt cam, làm café; Ra khỏi giường ánh sáng bên bureau cho tôi biết anh đã chu đáo mở máy ordi cho tôi, một chút sung sướng thoáng qua hồn, tôi rửa mặt thì anh để máy xe trở vào
- Ngoài trời có mưa không anh; Tôi hỏi
- Có, moi đi sớm, café sẳn trên bàn đó, đi nhớ lái chậm vì đường trơn, anh hôn tôi và chúc vui, tôi cũng khẽ nói
- Anh cũng vậy cẩn thận nghe.
Cứ mỗi sáng, những nhẹ nhàng lo âu, những ngọt ngào đưa đón, đã cho tôi can đãm, và niềm tin của một ngày, để quên đi những bực dọc vô cớ, những cau có bất thường do những ngoại hình đem đến.
Tôi ra khỏi nhà sau anh một chút, anh biết vì tôi hay cẩn thận đóng trước khoá sau nên cứ mãi còn lục đục, cơn mưa đủ làm ướt tóc, tôi thích hứng những giọt nước mưa rơi trên mặt, ngước lên để hứng cơn mưa, và hít một hơi dài không khí mát lạnh của buổi sáng sớm, để có một nụ cười cho một ngày, dù là một ngày khó nhọc, nhưng khi nghĩ đến chiều về sẽ có anh làm cho tôi cãm thấy thời gian qua nhanh hơn.
Trên đường đến chổ làm, mây xám còn lơ lửng như chờ đợi cơn mưa sẽ đến, nhưng sao tôi bổng thấy thật vui và chợt muốn mĩm cười với tất cả chẳng có ai, tôi nhìn mây như bảo hảy chia sẻ niềm vui của tôi....
Buổi trưa, chiều Trưa ra làm trên đường vẫn còn ướt, nhưng cơn mưa đã tạnh, nên bầu trời xanh thật đẹp cộng thêm những chùm mây trắng óng ánh nhờ có chút nắng nhẹ, và có cơn gió nhẹ qua làm di động những chùm mây trông thật là đẹp mắt.
Tôi vô xe ngồi nghỉ và chờ anh gọi vì tôi biêt anh sẽ gọi để hỏi tôi ra ăn chưa, đôi khi anh làm gần chổ thì anh hay gọi để hai đứa đi ăn ngoài hay đi dạo trong thời gian đó, còn không thì anh hay nhắc tôi đủ chuyện, hỏi việc làm và bạn bè ra sao kể anh nghe, tôi chỉ cười hỏi anh ăn chưa, có đi loanh quanh đâu hay không, và câu cuối của anh thì cũng vẫn là "chiều tôi về thẳng nhà nghỉ mệt để anh đón út và về sau"; Thì tôi biết trã lời sau đây, chỉ nghe như anh nói.
Và điều đầu tiên về đến nhà là tôi chạy vô lấy chai bière để lạnh, và cắt sẳn một dĩa thịt xá xíu, lỗ tai phá lấu để anh nhấm với la bière khi anh nghỉ mệt, đó là điều anh thích nhất và tôi ngồi kế bên kể cho anh nghe một ngày làm việc của tôi, hay khi tôi vào máy thì anh bưng dĩa nhấm vô ngồi coi tôi gởi bài...
Đó là giờ cuối của một ngày cực nhọc, hai đứa về để tìm nhau yên lặng và đầm ấm còn gì mong ước hơn nữa đây????
Buổi tối, tôi đang muốn sống bình thường như mọi ngày và như mọi người. Tôi nghỉ đâu có gì khó khăn đâu, tôi vẫn cười, tôi vẫn làm việc và tôi vẫn có anh mà, sao đôi lúc tôi cứ ngỡ mình ở một nơi nào xa xăm lắm; vì thế tôi rất sợ một mình, chỉ cần một ít khoảng thời gian riêng rẻ tôi sẽ suy nghĩ hoài những chuyện mà anh bảo là "tầm phào" thì tôi chỉ cười bảo anh rằng tôi có muốn nghĩ đến đâu tại nó cứ len lỏi vào đầu tôi một mình đó thôi.
Tối qua, anh đi làm về loay quay trong bếp, tôi đang trong văn phòng tưởng anh làm cơm, nên chạy ra vừa nói
- em làm cơm rồi, anh nghỉ mệt đi làm gì dzị
Thì ra anh luột thịt với tôm; tôi cười bảo
- mèn ui món nầy mà có bún chấm mắm nêm thì đã...
Anh biết tôi hay thèm bậy món anh làm, nên nói
- thì đợi luột bún thì xong,
Tôi cười vang sung sướng, chạy hun anh thật kêu và bảo
- nhất anh rồi!
lát sau anh khệ nệ bưng hai tô bún tôi đở tay anh thì anh nhắc
- có mắm rồi đó, thử coi chừng mặn nghe
Buổi tối tôi ít ăn vì sợ khó ngủ, nhưng, tôi không muốn từ chối với anh điều gì cả, hai đứa vừa xem télé vừa ăn, anh ăn mà cứ nhìn tôi, hình như anh đang ngẫm nghĩ đến độ thèm của tôi, còn tôi nhìn anh ăn nhìn nụ cười thật hiền trên gương mặt của anh như muốn nuốt chửng cái hạnh phúc thật đầy với anh bây giờ, nhưng bổng nhiên có cơn gió lạnh buốt qua hồn cho tôi sợ cái hạnh phúc mà tôi đang có quá mong manh; Anh chợt gọi tôi hỏi
- Ăn ngon không? suy nghỉ gì nữa đó
Tôi mĩm cười cuối đầu trả lời anh
- ngon lắm anh, anh khéo thiệt, đâu có nghỉ gì đâu anh
Và tôi nuốt nhẹ để dòng suy nghĩ trôi qua đi, cho tôi còn trọn vẹn....!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 comments:
Một ngày của Nloan nhiều màu sắc nhưng lời kể của chị lại rất gần và thật bình dị!
vì đó là thật chứ ha hihihi buồn viết chuyện mình cho người xem, đôi khi hạnh phúc thật thật nhiều nhưng cũng có khi cái buồn đến tận xương; Nloan cho coi hạnh phúc trước lỡ sau cái buồn len lỏi vào thì đau ít hơn, vì mình đã được rồi. Hi :)
Đăng nhận xét