Được tạo bởi Blogger.
Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012
Tiếng Vọng Của Tim
Tôi xin nhờ Gió và Mây đem đến cho người lời thì thầm to nhỏ, lên tiếng bởi trái tim ...
Tôi và Người quen nhau bất chợt, thế thôi tôi nghĩ! Người bảo rằng muốn có một giấc mơ cùng tôi những tượng hình; Người cho tôi một nụ hồng, nhưng mãnh vườn không còn sức sống và không thể hồi sinh. Tôi phải làm sao đây? Ép cành hồng vào tim cho những gai nhọn làm tim tôi đau nhói.
Những lời ngọt ngào làm trái tim tôi rung động, vì nó khơi lại những kỷ niệm trong tôi, nhưng lý trí cũng thức tỉnh tôi cùng lúc. Chữ Bổn phận và Trách nhiệm làm tôi tỉnh giấc mơ, khép lại trái tim mà nghe buồn chơi vơi, tôi đã không còn cái thời gian sống cho mình nữa!
Vì thế tôi phải xa Người, để tôi còn có một tình yêu trong trái tim, và tôi cũng trọn vẹn với gia đình; Dù cho đôi lúc tôi phải cắn chặt môi để đừng phải có một tiếng thở dài của trái tim vọng lại.
Cuộc tình đã xa, cơn gió đã đi qua, tôi chỉ còn lại là nỗi buồn vọng lại. Để không còn nhớ Tôi dồn thời gian vào việc làm, không muốn bực tức với mọi người vì những điều vô lý của mình nên tôi thu mình trong góc nhỏ làm việc và viết...
Oh, đã qua một ngày, ngồi yên lặng trong cái buồn hút điếu thuốc rít hơi vô như rít hết niềm đau cho nén dần xuống tận cùng của trái tim, hơi đắng của điếu thuốc như hoà chung trong ly rượu ngọt cho ta thấy vị của men rượu ngon hơn.
Cái điên của ta tự làm cho mình đau, ở cửa sổ ta nhìn ra trời vẫn màu nắng đẹp, những mảnh bông gòn trắng từng cụm trong một nền trời xanh thiệt đẹp, cây cỏ đang rộ nở, bao nhiêu màu sắc của bông dưới ánh nắng mặt trời cho thấy một bức tranh sáng chói.
Tôi vẫn là tôi của cuộc đời
Của sầu lặng lẽ của tình vơi
Trái tim lên tiếng làm tôi khóc
Bảo đến hồn tôi sóng dập dồi
Tôi vẫn là tôi chiếc bóng sầu
Bóng buồn thơ thẩn chuyện canh thâu
Thời gian hiu hắt không ngừng gõ
Phố vắng đêm về chiếc bóng sâu
TB² biên tập và đăng hộ Nloan
Của sầu lặng lẽ của tình vơi
Trái tim lên tiếng làm tôi khóc
Bảo đến hồn tôi sóng dập dồi
Tôi vẫn là tôi chiếc bóng sầu
Bóng buồn thơ thẩn chuyện canh thâu
Thời gian hiu hắt không ngừng gõ
Phố vắng đêm về chiếc bóng sâu
TB² biên tập và đăng hộ Nloan
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 comments:
Tận thế !... đi qua với chút ướt lạnh của thời gian, với chút nắng vàng nhẹ vướng khi trời sắp về chiều, với chút lo âu chờ dợi thử xem cuộc đời sẽ ra sao,với tin đồn,với tin tức nữa úp nữa mở chỉ làm cho con người thêm hoang mang.
Giử vững tin thần chờ đợi, vì đôi lúc cũng có ý nghỉ cho xong một đời, cho qua phiền muộn...
Nhưng... Không! đời còn tiếp tục trong lo âu, đời còn hối thúc phải vược lên, mệt mõi không dám buông xuôi, cứ phải tiếp tục cắn chặc răng để nuốc nổi buồn ... Cho đến bao giờ đây.
Cò, mấy ngày nữa Noel chưa có quyền nghỉ mệt; Còn hơn tuần nữa là qua năm chưa có quyền ... Kết Thúc.
22/12:12
Nloan
Đăng nhận xét