Được tạo bởi Blogger.
Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Thu Của Tôi


Anh viết lời Thu với Biển êm dịu và bình thản như bờ cát không một dấu chân người. Còn tôi chỉ có thể viết lời Thu với tiếng thơ, vì trong thơ tôi có thể thấy những vẻ đẹp mà mình muốn thấy và tôi có thể gởi cơn mộng mình vào thơ; khi những chữ tôi xếp gọn vào thành Văn thì tôi không còn muốn viết nữa, vì với Văn tôi không biết viết chuyện người; Mà cuộc đời tôi thì không phẳng lặng để ước mơ, chỉ có những nhấp nhô từ đợt sóng, và khi những cơn sóng vào gần đến thì nó càng mạnh hơn, - Ôm đầu để hứng chịu? hay chìm hẳn xuống sâu để làn sóng lướt qua, hoặc cuối cùng bị con sóng xô ngã và cuốn ta vào mang theo ra biển?

Đối với tôi biển đâu có gì xa lạ, có lẻ là thân thiết với biển hơn, nhưng tôi vẫn sợ biển, sợ cái mênh mông lạnh lùng, sợ đêm về thật đen trong kinh hoàng; nhưng cũng thật tình tứ khi ta ngồi khóc với biển, gụt đầu vào tay cho thấy nước mắt rơi khi ngồi trên bãi cát để khóc cuộc đời không biết chữ ngày mai.

Đôi khi tôi muốn trở ra biển thật xa để không còn thấy những nhịp sóng đang thành hình; Ở ngoài xa đó tôi nhìn vào bờ cát như tôi thấy cuộc đời với những người thương yêu hằng ngày, với những bon chen và phấn đấu, sự mệt mõi làm tôi muốn thả tay theo dòng nước, nhắm mắt lại thật nhẹ thấy minh bềnh bồng trong làn nước và chờ đợi biển sẽ mang tôi đi thật xa thât xa…

Thơ của tôi chỉ là một vụng về gặp phải, vì thế tôi đã ẩn mình trong một góc; Nhưng chính anh đã nghe tiếng tim tôi gỏ nhẹ; Trái tim tật nguyền đã có được một người thơ bắc vần cho nhịp thở của tôi điều hoà hơn và ngọt ngào hơn. Tôi đã có được thời gian trở lại với niềm mơ ước của ngày xưa, tôi đã có thể hình dung nếm được mật ngọt của tình yêu trong lời thơ anh viết.

Đời cho anh ly tình yêu mật đắng
Uống một lần hồn ngậm mãi thiên thu
Giọt tình nào thành máu thắm phù du
Buồn chảy xuống dòng tương tư khô cạn

Tôi cứ mãi đọc những vần thơ anh viết, hay quá đi thôi! hay đến nổi tôi đã khoái chí rồi mỉm cười một mình trong cái điên của tôi, những ý nghỉ viết theo anh cho bài thơ dài hơn nữa, nhưng … trái tim tôi không còn muốn nữa nó bảo rằng không còn có thể! và chính tôi đã nghĩ

Đời cho em bao muộn phiền vụng vỡ
Dấu trong hồn thành vết tích thời gian
Mộng chưa thành tình đã cháy thành than
Cho trái đắng thành men sầu mìên viễn

Tôi không bao giờ muốn bị thất vọng vì thế thà tôi khép lại trái tim mơ mộng của tôi để nó an lành trong cơn tật nguyền, mà ngậm nhấm những gì nó đã được và đã cãm nhận trong tình thơ đã viết...

TB² biên tập và đăng hộ Nloan

0 comments: