Được tạo bởi Blogger.
Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012
Trăng Tháng Giêng

Trăng của tháng giêng to và đẹp quá, đêm khuya trăng rọi sáng trước nhà,
Cái hạnh phúc mà tôi đã có từ bao nhiêu năm nay trong tay, thì có lẻ nó đang tan ra và theo những kẽ tay tôi mà rơi mất ... hằng đêm tôi nguyện cầu cho tôi còn được mãi bên người, nhưng bây giờ tôi chợt hỏi mình điều cầu xin đó có còn nghĩa lý nữa hay không?
sáng đi làm trăng còn theo dẩn đường trước mặt, mặt trời chưa lên ánh sáng của trăng mát lạnh rằm tháng giêng lại là là mùa đông bên Âu châu hai bên đường là thảm bông gòn trắng xóa đường đông đá trơn trượt nên làm xáo trộn đi một chút nào đó trong cuộc sống hằng ngày…
Một thoáng ánh nắng vàng thoáng nhẹ qua cửa xe làm hơi đổi màu của trăng đang dần lẩn trốn và mất dạng trong đám mây; Mặt trời mùa đông làm đẹp cho cuộc đời nhưng không làm đủ ấm cho con người trong thời tiết hiện tại.
Ánh nắng thoáng làm nheo mắt chợt thấy mình trong gương… eo ơi giựt mình nhìn lại mình đó hay sao đâu còn nữa ngày xưa, tóc sương điểm đã nhiều, sức không còn lanh lẹ nữa, nhưng sao tâm hồn vẫn còn những cơn mộng của ngày xưa vẫn thích làm thơ vẫn buồn chuyện không đâu và vẫn cười khi nhìn những nụ hôn bất chợt của những cặp tình nhân son trẻ ...
Ngày tháng đi qua, cuộc đời vội vã không có thời gian để nhìn lại chính mình, con chim nay đã mõi cánh, con ngựa đã muốn dừng chân trên cánh đồng hoang đầy cỏ, con đường muốn đến thì đã tới mục đích đạt được rồi, thì có chăng đã là hạnh phúc lắm cho ta.
Còn gì đây anh!
Có những cơn nắng nhẹ, làm ấm lại một tâm hồn đã đông lại với cái lạnh mùa đông, máu được hâm nóng lại luân lưu với nhịp đều cũa trái tim; Có những làn mây trắng đang thơ thẩn trong một bầu trời xanh ngát, trên những cành cây cao bên cạnh dòng sông đang đón đợi đàn chim đang về tổ, chúng ríu rít với nhau như những tiếng nhạc reo vui trên bầu trời trước khi ánh mặt trời đi trốn ngủ.
Hằng ngày tôi đã đi ngang đây ngày hai lượt, buổi sáng với cơn gió nhẹ còn thoáng hơi lạnh của sương đêm, trên cành từng đàn chim nhỏ tung cánh bay đi tìm ăn trong một ngày nắng mới.
Rồi tôi nhìn lại tôi và nghĩ tới mọi người, cuộc đời sao buồn quá chông gai quá, tôi mệt mỏi và không còn đủ sức để phấn đấu, đến bao giờ đây? Hai năm, hai tháng hay hai ngày nữa thôi?! một ngày mở mắt dậy đã thấy nỗi muộn phiền âu lo tràn ngập trong tâm. Tôi muốn quên tất cả, muốn bỏ mặt tất cả để tôi đi tìm một nơi hoang vắng chỉ có gió và mênh mông đồng cỏ, tôi sẽ thả nhẹ người trên bãi cỏ nhìn lên nền trời xanh ngát để thấy mình đang trên đó nhìn ngược xuống coi màn bi kịch của cuộc đời chính tôi.
Đời không còn đẹp nữa với tôi, không còn hy vọng, chỉ có chăng là những cái đau cho tôi thấy sự đổi thay của đời, hay sự thay đổi của tôi?
Tôi không còn như cuộc đời đã muốn, tôi không đủ sức theo với từng ngày của cuộc đời cho nên đời bỏ tôi, hay tôi bỏ đời?
Tôi muốn buông xuôi để không còn buồn nữa, tôi sợ phải nhìn sự thật vì tôi không còn đủ sức nhận niềm đau, nhưng hình như có sợi dây nào cứ níu kéo tôi, bắc tôi phải gồng người mà tiếp tục.
Cái hạnh phúc mà tôi đã có từ bao nhiêu năm nay trong tay, thì có lẻ nó đang tan ra và theo những kẽ tay tôi mà rơi mất. Tôi không trách người vì cuộc đời phải như thế mà thôi, hằng đêm tôi nguyện cầu cho tôi còn được mãi bên người, nhưng bây giờ tôi chợt hỏi mình điều cầu xin đó có còn nghĩa lý nữa hay không? Tôi muốn giải thoát cho người và giải thoát cho tôi ... Nloan
TB² đăng theo yêu cầu của Nloan
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
8 comments:
Ai cũng có một khoảnh khắc nào đó nhìn lại mình, nhìn lại những năm tháng đã qua, hồi tưởng lại những gì được mất để rồi lòng không khỏi bồi hồi với cảm giác vui buồn lẫn lộn ...
Yêu nhau cho nhau nụ cười
Thương nhau cho nhau cuộc đời
Mà đời đâu biết đợi
Để tình nhân kết đôi (Vũ Thành An)
Xin một lần xiết tay nhau
Một lần cuối cho nhau.
Xin một lần vẫy tay chào
Thôi giòng đời đó, cuốn người theo (Vũ Thành An)
Cái bi kịch của đời người là bạn phải đi trên con đường của mình.Chỉ là đường một chiều, không có chuyện phân vân hay quay đầu lại cho dù những viên sỏi nhọn có làm tóe máu bàn chân. Trịnh Công Sơn nói : " Hãy sống hết tận cùng của tuyệt vọng đẻ thấy tuyệt vọng vẫn đẹp như một bông hoa ".Hãy chân thành và rộng mở tấm lòng với mọi ngưòi ,bạn sẽ nhận biết giá trị đích thực của cuộc sống..
Có ai lại không muốn sống đời như là mơ và trong những lúc tuyệt vọng sẽ hưởng đượC cãm giác của cái thú đau thương.
nhưng chỉ buồn một điều là cơn mơ thì không là sự thật.
Hi bạn Hoàng Nam, hân hạnh được quen và cám ơn bạn có lời nhận xét, nhưng đoãn văn đó là mộT trong những khúc truyện mà Nloan để ở trong quyển sách của Nloan ra năm 2010
chÚc vui thật nhiều
Tờ Bờ Mũ Hai hôm nào hướng dẩn anh em vài chiêu nghe. Nói thiệt tôi đã truy cập nhiều blog nhưng ít khi thấy blog nào đa dạng như trang blog của ông đó nghe.
Chúc mừng ong
Buồn như ly rượu đầy không có ai cùng cạn
Buồn như ly rượu cạn không còn rượu để vui...
Cách gởi nhận xét của Nloan sai rồi hay sao TB² ?
Chúc mừng chị đã thành công hiển thị ảnh trong profile kế bên nhận xét của chị. Như vậy là chị đã thực hiện đúng như các thao tác hướng dẫn trong trang "Cách Đưa Ảnh Vào Hồ Sơ Blog" http://tbb7178.blogspot.com/2011/11/cach-ua-anh-vao-ho-so-blog.html
Đăng nhận xét