Được tạo bởi Blogger.
Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

Gửi Người Tôi Yêu



Đã 10 năm trôi qua, thời gian thật nhanh như một dòng nước chảy xiết. Mới ngày nào đây anh và em cùng ngồi bên nhau trong một buổi chiều tà, một buổi chiều mà dường như Thượng đế đã cố ý sắp đặt cho anh và em được ngồi gần lại với nhau hơn dưới cơn mưa như trút nước báo hiệu mùa mưa đã đến và rồi từ đó mình đã đến với nhau.

Em còn nhớ không? Con đường đó, hàng cây đó, những hàng ghế và cả trạm xe buýt nữa, nơi mà anh và em vẫn thường nắm tay nhau đi, những bước đi thật chậm rãi, cùng chuyện trò, vui đùa… thật hồn nhiên, vui vẻ và hạnh phúc biết bao; những buổi đạp xe dưới ánh nắng như thiêu đốt nhưng anh và em không phàn nàn và đều vui vẻ, điều đó đã làm cho anh thêm rắn rỏi và vững chãi hơn, em được an tâm hơn mỗi khi được gần bên anh, mình vẫn đến nơi mà em thường gọi: “xinh xinh và mộng mộng - đặt tên là vườn yêu”.

Những ngày tháng qua dường như mọi vật vẫn không thay đổi đối với anh, vẫn con đường ấy với những hàng cây và những tia nắng còn đọng lại dưới hàng cây rực rỡ trong cái nắng ấm của mùa xuân sắp qua đi, mọi vật trong anh đều đầy đủ, nhưng trong tâm trí của anh, hình bóng em cứ đến rồi lại vụt đi và anh đã tự hiểu rằng em không còn bên cạnh anh như lúc xưa nữa. Có lẽ Thượng đế đã ban tặng anh những gì tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất thì Người sẽ dần lấy lại những thứ ấy, ngay cả em - người đã đem lại cho anh biết được thế nào là sự quan tâm, chăm sóc, tình yêu thương…

Chiều hôm nay lại thế, anh đã tìm đến nơi ấy trong một buổi chiều muộn, con đường, trạm xe buýt vẫn còn in hình bóng em. Anh đã chờ đợi cho đến khi màn đêm buông xuống, không còn một bóng người qua lại, phủ kín toàn bộ Thành phố BL trong sự im ắng đáng sợ. Cuối cùng anh lại phải trở về trong nỗi buồn vô tận, anh mỉm cười và đã tự an ủi lòng mình: “em vẫn mãi trong tâm trí anh và chúng mình sẽ vẫn mãi hạnh phúc”.

Giờ đây, cuộc sống ngày càng đổi thay, trong cuộc sống không bao giờ đem đến trọn vẹn một cái gì đó hạnh phúc thật sự cho con người, liệu như thế có bất công? Anh và em gần cũng thật gần mà xa cũng thật là xa. Đã rất nhiều đêm, anh lặng lẽ chứng kiến con tim của mình thật sự đau nhói, nó như muốn vỡ tung ra khỏi lòng ngực của anh kèm theo hai hàng nước mắt chảy vô bờ biến để biến khỏi con người anh, biến khỏi cuộc sống này, để anh không còn bao giờ gặp điều này nữa. Anh đã nhận được sự kiệt sức và mệt mỏi trong con người anh. Đã lâu lắm rồi anh rất muốn và khao khát được tìm lại cảm giác ngày xưa, cái cảm giác cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thể quên được “… cùng ngồi trên hàng ghế trước hiên nhà, dưới cái ánh trăng mờ mờ ảo ảo của đêm hai mươi, cùng đếm sao rơi, cùng kể cho nhau nghe những buồn vui đã đến trong ngày…

Lý Hên, Ghết, Bé Ngọc, Bé Thư…” những cái tên biết đến khi nào anh mới có thể gọi lại chúng một cách thân yêu như lúc trước nữa đây? Chắc là sẽ không, không bao giờ nữa phải không em?

Em đã từng hỏi anh nhiều lần khi nào mình sẽ cưới nhau? Khi nào mình sẽ cùng sống bên nhau trong một mái nhà? Khi nào em mới có thể sinh cho anh một thằng Cu tí… và anh vẫn chưa thể trả lời cùng em. Em biết không? Những điều em hỏi lại càng làm cho tim anh thêm đau nhói. Em cũng từng hỏi anh rằng liệu anh có thể thay đổi con đường mà anh đang đi không? Anh vẫn thế, vẫn chưa thể trả lời mặc dù anh biết mình không thể. Bởi vì, gia đình hai chúng ta ở hai chí tuyến khác xa nhau, bởi vì anh đã nguyện: “làm đầy tớ của nhân dân” đã nguyện “thức cho dân ngủ, gác cho dân vui chơi”.

Đến bây giờ những câu hỏi trên của em, anh sẽ trả lời và thực hiện được nhưng đã muộn rồi, thời gian không chờ đợi bất kỳ ai. Xin lỗi em, thật lòng xin lỗi em, anh sẽ nguyện cầu cho em mãi mãi được hạnh phúc, sẽ không bao giờ, không còn có một cơn bão giông nào đến với em thêm một lần nữa đâu.

Trần Tiền us.24h.com.vn/thu-tinh/thu-tinh-gui-nguoi-toi-yeu-c265a395288.html

0 comments: