Được tạo bởi Blogger.
Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

Biển Nhớ...


Biển chiều nay xôn sao đến lạ. Ngày đang khép vội ánh sáng nơi góc trời đỏ tía. Trên không trung, mây đang vồn vã khéo nhau cuối ngày tắt nắng, từng đàn chim xòe cánh mãi bay về tổ. Mọi thứ nhanh đến kỳ lạ trong một chiều hoàng hôn rực rỡ. Dưới những lớp sóng bạc, biển đang ồn ào thứ âm thanh của những nỗi nhớ, của sự đợi chờ.

Ocean Biển nhớ

Một ngày trở nên buồn đến vô cùng ấy là khi em rời xa tôi. Một cách vô thức, trái tim tôi nhói đau như không có sững sờ nào được thể hiện trên nét mặt. Tôi dấu đi cảm giác của mình cũng giỏi như em khờ khạo lấm liếm lý do ra đi. Tất cả giờ bỗng nhiên bị gọi tên thành kỷ niệm. Liệu em có biết biển sẽ không còn xô lại tiếng hờn mà chỉ có nỗi nhớ mãi đập vào trái tim tôi.

Ngay cả bây giờ khi nỗi nhớ đã thành nỗi đau, vết thương đã lên sẹo thì tôi cũng không thể từ bỏ ý nghĩ yêu em nhiều đến que quắt. Dường như tâm hồn này vẫn chờ đợi một ngày em quay lại.

Đã lâu rồi không còn khái niệm ngày mai kể từ khi em bước chân khỏi cuộc đời tôi. Hình như tất cả đang dừng lại và chờ đợi ngày em trở về mới lại tiếp tục cuộc hành trình dang dở. Em có hình dung ra một ngày mai nắng không buồn tắt và ngày cứ lấp lửng một buổi chiều giăng đầy mưa nhớ. Tất cả âm thầm chờ đợi mặc cho sự thật phũ phàng là em đâu còn trở lại nữa.

Mối tình này quá đỗi lớn nao như chính biển phải hàng ngày mong tiếng sóng, như hoàng hôn chờ ngày tắt nắng, như bầu trời kia mỏi mắt trong cánh chim trở lại. Và dưới lớp sóng mãi xô cồn đá, biển vẫn lặng thầm một nỗi nhớ em.(st)

1 comments:

thanhnhan nói...

Khong ngo bai viet nay lai trung khop voi tam trang mot nguoi...that la ky? ...xin tang ban lodinh