Được tạo bởi Blogger.
Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011
Chuyện Quả Chanh
Năm tôi lên sáu tuổi, cũng là lúc bắt đầu vào lớp một thì ba tôi được trúng tuyển đi nghiên cứu sinh tại Tiệp Khắc với thời gian bốn năm. Tôi rất buồn vì nghĩ đến khoảng thời gian khá dài không được gặp ba. Là con gái đầu lòng nên ba rất thương tôi, khi có thêm 1 em bé gái nữa, Mẹ tôi rất bận rộn để chăm sóc em, vì thế mỗi tối tôi đều được ba ru ngủ với những câu hát ru do ba tự sáng tác “Ngủ ngoan con nhé. Ngủ ngoan nhé ngủ ngoan hỡi con”.
Đến ngày ba lên đường, tôi chẳng biết diễn tả cảm xúc của mình lúc ra sân bay tiễn ba như thế nào. Chỉ nhớ rằng đó là một ngày hè oi ả, và thế là khi ba bế hôn tôi tạm biệt trước khi lên máy bay, tôi đã đưa ba 1 quả chanh còn tươi nguyên và nói với ba rằng: “Khi nào ba phải làm việc mệt thì ba vắt quả chanh này pha nước uống cho đỡ mệt nhé!”.
Biền biệt suốt bốn năm liền, ba tôi luôn viết thư về cho ba mẹ con tôi, cứ mỗi tối, sau khi đã cơm nước xong xuôi, Mẹ lại ngồi đọc thư của ba cho chị em tôi nghe. Trong các bức thư ba không hề nhắc đến quả chanh tôi đã đưa cho ba trước lúc lên đường.
Bốn năm sau khi trở về, ba mang theo quả chanh đã khô cứng, ngả màu nâu vàng nhưng vẫn còn nguyên vẹn và kể với tôi rằng: ba đã không vắt quả chanh này để uống mà để nó ở một nơi trang trọng nhất trong căn phòng ba ở bên Tiệp. Mỗi lúc phải học hay làm việc vất vả, trở về phòng chỉ cần nhìn quả chanh là ba lại thấy hết mệt mỏi. Có một lần, người dọn phòng vô tình nhìn thấy quả chanh đã khô héo nên mang đi vứt vào thùng rác. May mắn thay khi trở về phòng, ba không thấy quả chanh đâu nên đã hỏi ngay người dọn phòng và lập tức đi nhặt quả chanh từ thùng rác và để lại vào đúng vị trí.
Tôi thực sự cũng đã quên là mình đã đưa cho ba của chanh khi tiễn ba lên đường. Tôi càng cảm động hơn khi biết ba đã giữ bên mình suốt bốn năm liền quả chanh tôi tặng ba và đó là nguồn động lực lớn đối với ba khi phải xa gia đình học và làm việc trong một thời gian dài. Đến bây giờ khi đã có gia đình và có con, tôi càng cảm nhận được tình thương của ba dành cho tôi, và đó cũng là bài học về tình phụ tử sâu sắc để tôi có thể làm hành trang tiến thân trong cuộc đời còn nhiều thử thách và chông gai.
Linh Lan - http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/Cua-so-tam-hon/243915/Chuyen-qua-chanh.html
Đến ngày ba lên đường, tôi chẳng biết diễn tả cảm xúc của mình lúc ra sân bay tiễn ba như thế nào. Chỉ nhớ rằng đó là một ngày hè oi ả, và thế là khi ba bế hôn tôi tạm biệt trước khi lên máy bay, tôi đã đưa ba 1 quả chanh còn tươi nguyên và nói với ba rằng: “Khi nào ba phải làm việc mệt thì ba vắt quả chanh này pha nước uống cho đỡ mệt nhé!”.
Biền biệt suốt bốn năm liền, ba tôi luôn viết thư về cho ba mẹ con tôi, cứ mỗi tối, sau khi đã cơm nước xong xuôi, Mẹ lại ngồi đọc thư của ba cho chị em tôi nghe. Trong các bức thư ba không hề nhắc đến quả chanh tôi đã đưa cho ba trước lúc lên đường.
Bốn năm sau khi trở về, ba mang theo quả chanh đã khô cứng, ngả màu nâu vàng nhưng vẫn còn nguyên vẹn và kể với tôi rằng: ba đã không vắt quả chanh này để uống mà để nó ở một nơi trang trọng nhất trong căn phòng ba ở bên Tiệp. Mỗi lúc phải học hay làm việc vất vả, trở về phòng chỉ cần nhìn quả chanh là ba lại thấy hết mệt mỏi. Có một lần, người dọn phòng vô tình nhìn thấy quả chanh đã khô héo nên mang đi vứt vào thùng rác. May mắn thay khi trở về phòng, ba không thấy quả chanh đâu nên đã hỏi ngay người dọn phòng và lập tức đi nhặt quả chanh từ thùng rác và để lại vào đúng vị trí.
Tôi thực sự cũng đã quên là mình đã đưa cho ba của chanh khi tiễn ba lên đường. Tôi càng cảm động hơn khi biết ba đã giữ bên mình suốt bốn năm liền quả chanh tôi tặng ba và đó là nguồn động lực lớn đối với ba khi phải xa gia đình học và làm việc trong một thời gian dài. Đến bây giờ khi đã có gia đình và có con, tôi càng cảm nhận được tình thương của ba dành cho tôi, và đó cũng là bài học về tình phụ tử sâu sắc để tôi có thể làm hành trang tiến thân trong cuộc đời còn nhiều thử thách và chông gai.
Linh Lan - http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/Cua-so-tam-hon/243915/Chuyen-qua-chanh.html
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 comments:
Đọc bài nầy N rất buồn và nhớ Ba
thật nhiều...
Đăng nhận xét