Được tạo bởi Blogger.
Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

Ngày Con Xa Mẹ

Mổi người chúng ta không nhiều thì ít ai cũng có những kỷ niệm rất sâu sắc và tốt đẹp về Mẹ của mình.  Kỷ niệm cũng có cái vui cái buồn và dù vui hay buồn kỷ niệm nào cũng được gìn giử trong lòng mổi người một cách trân trọng nhất.  Tôi cũng không ngoại lệ, ngoài những kỷ niệm vui với Mẹ tôi cũng có những kỷ niệm rất đau buồn mà mổi khi nhớ đến nước mắt tôi như chực trào trong khóe mắt.  Một trong những kỷ niệm buồn đó là đêm mà sáng mai tôi đi Sài Gòn nhập học, đêm mà mẹ và tôi không ai ngủ được.

Đêm nay Mẹ không ngủ được vì sáng sớm ngày mai tôi đi Sài Gòn.  Tôi như lách ra khỏi vòng tay của Mẹ mà không biết đã làm lòng Mẹ đau xót đến nhường nào.  Có lẽ Mẹ buồn, nhớ, lo lắng cho đứa con "bé bỏng" của Mẹ sắp phải một thân một mình nơi "xứ lạ quê người".   Mẹ có lý do để lo vì đây là lần đầu tiên tôi đi xa một mình xa vòng tay Mẹ.  Mẹ lo thành phố xe cộ nhiễu nhương, xa hoa cạm bẩy, không bạn không bè tôi buồn dễ sa ngã bỏ bê học hành.  Có lẽ Mẹ lo không ai cận kề chăm chút cho tôi miếng ăn giấc ngủ mặc dù tôi lên Sài Gòn ở nhà các anh chị ruột của tôi, con của Mẹ.  Tôi nay đã 15 tuổi, tôi luôn nghĩ rằng tôi đã biết tất cả mọi việc trên đời, tôi nghĩ tôi đã đủ lớn khôn đối mặt với mọi thử thách của cuộc đời nhưng tôi không biết rằng với Mẹ cho dù tôi bao nhiêu tuổi tôi vẩn là đứa con ngây thơ bé nhỏ chưa biết gì!

Đêm nay tôi không ngủ được vì tôi rất hân hoan với chuyến đi sớm ngày mai.  Tôi nôn cho trời mau sáng để tôi được đi Sài Gòn! Ba tôi nói, tôi sẽ vào học tại một ngôi trường nổi tiếng vào bậc nhất lúc bấy giờ nên điều đó càng làm cho tôi háo hức.  Tôi tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh tốt đẹp cho tương lai ... tôi mơ sẽ học hành đỗ đạt như những ông trạng ngày xưa vinh qui bái tổ xe mã về làng v.v. Cơn buồn ngủ làm tôi thiếp đi chập chờn nhưng mổi khi thức giấc tôi còn nghe tiếng võng kì kẹt nhè nhẹ bên ngoài, tôi biết Mẹ vẩn còn thức.

3g sáng lúc trăng còn ở trên đầu ngọn cây, Mẹ gọi tôi dậy, sau khi sửa soạn xong tôi ngồi vào chiếc ghế bành cạnh bên võng Mẹ, tôi muốn nói với Mẹ vài lời từ giã nhưng tôi không nói được.  Tôi muốn nói với Mẹ rằng tôi rất yêu thương Mẹ và khi đi xa tôi sẽ nhớ Mẹ rất nhiều, nhưng cổ họng tôi nghẹn đắng.  Tôi muốn nói Mẹ ở nhà mạnh giỏi, mổi dịp lễ tết hay hội hè tôi sẽ về thăm Mẹ nhưng tôi cũng không nói được thành lời tôi chỉ im lặng ngồi thừ ra đó.  Mẹ cũng không nói gì, vì tính Mẹ từ nào giờ rất ít nói, ai cũng nói tôi giống Mẹ chỉ biết nghe và cười.

Đêm tối vẩn còn đâu đây, khoản lặng phút chia tay thật nặng nề tĩnh mịch, ánh trăng len lỏi qua song cửa sổ le lói lịm dần, thỉnh thoảng tiếng gà gáy sớm ngoài sân nghe như âm điệu thống thiết u sầu của nỗi lòng người Mẹ sắp xa con.  Mẹ nằm đó tôi ngồi đây suốt mươi mười lăm phút Mẹ và tôi không nói với nhau nửa lời, nhưng tôi biết Mẹ khóc những tiếng nấc Mẹ cố ghìm nhưng vẩn đủ tôi nghe và dù trong bóng tối tôi vẩn thấy tay Mẹ lau vội giòng nước mắt nghẹn ngào.

Tiếng gõ cửa thúc giục ngoài hiên của chú Ba xe lôi làm tan biến khoản không gian lắng đọng.  Chiều hôm qua Mẹ đã căn dặn chú Ba sáng sớm nay đến đưa tôi ra bến xe cho nên giờ chú mới đến.  Mẹ uể oải ngồi nhổm dậy bảo tôi ra mở cửa, khi tôi quay vào Mẹ với tay lấy cái nón kết đội lên đầu tôi và căn dặn tôi phải đội nón thường xuyên nếu không sẽ dễ bị cảm nắng,  Mẹ lấy cái áo mưa đã xếp cẩn thận để sẳn trên bàn đút vào ba lô cho tôi. Mẹ dặn tôi đừng dầm mưa lỡ bịnh thì phiền anh chị, Mẹ nói thế vì Mẹ biết tôi rất thích đi dưới mưa và giẫm trên lá vàng mổi độ thu về.  Mẹ còn dặn tôi phải nghe lời anh chị và đừng làm anh chị buồn, tôi biết điều này Mẹ nhắc cho có lệ chứ Mẹ biết tôi rất ngoan sẽ không làm phiền hà ai, vả lại anh chị rất thương tôi.  Mẹ mở tủ lấy cái áo gió khoát vội lên người tôi và bảo tôi kéo phẹt-mơ-tya lên cao nếu không tí nữa xe đò chạy gió lùa làm tôi bịnh.  Trong năm phút cuối Mẹ dặn tôi đủ điều ...

Đồng hồ gõ nửa giờ, Mẹ giục, thôi con đi đi không kẻo chú Ba đợi, rồi Mẹ gọi chú Ba vào khuân hộ tôi cái vali to đùng ra cửa.  Tôi mang lên vai cái cặp táp căng phồng vật dụng cá nhân và không quên nhét cuốn sổ nhỏ nhật ký của tôi vào đó. Tôi muốn ôm hôn Mẹ từ giả nhưng chân tay tôi cứng ngắc, tôi không dám quay qua nhìn Mẹ mà chỉ nói lí nhí vừa đủ nghe: "Mẹ ở nhà mạnh giỏi .. con đi nghe .. mai mốt con dìa" nói xong tôi quay lưng bước nhanh ra cửa, Mẹ vội bước theo giúi vào tay tôi cuộn tiền, mặc dù tối hôm qua Mẹ đã đưa tiền và dặn tôi cất kỹ trong cái túi quần nhỏ trước bụng vì Mẹ tin để ở đấy khó bị móc túi! còn tiền này Mẹ nói là tiền lẻ tôi cầm theo để tiêu dọc đường, đừng móc ra móc vào tiền lớn lỡ rớt mất thì tiếc lắm.  Tôi im lặng nhét cuộn tiền vào túi quần rồi đi thẳng, Mẹ nói vọng theo: "tiền xe Mẹ đã trã rồi nhưng nếu còn thời gian con mời chú Ba uống cà phê nghen, chừng nào tới trển nhớ viết thư về báo cho Mẹ biết"...

Tôi lầm lủi bước đi, tai tôi như không nghe gì nữa tất cả còn lại là khoản không gian trống vắng.  Cuộc chia ly nào cũng ít nhiều bịn rịn, xa Mẹ hẳn có những giây phút trăn trở hơn nhiều.  Tôi bước đi mà nước mắt tự nhiên chảy dài trên má. Tôi muốn khóc to lên như đứa trẻ để vơi bớt nổi muộn phiền nhưng tôi cố gắng kềm chế cơn xúc động để không khóc thành tiếng, tôi đã quyết phải đi suốt con đường tôi đã chọn.  Xe lăn bánh ...

Tôi nhớ Mẹ từ giây phút đầu tiên, nhớ về Mẹ với tất cả tấm lòng.  Nhân ngày của Mẹ (Mother's Day) dù nay đã muộn nhưng còn hơn không, tôi xin nói với Mẹ rằng "con rất yêu thương Mẹ và sẽ nhớ ơn Mẹ suốt cả cuộc đời này".

TB² - May 1st, 2011

3 comments:

N.A nói...

Bài viết này thật sự làm NA xúc động quá!

TB² nói...

Tình yêu của Mẹ rất bao la rất nhẹ nhàng và âm thầm như cơn gió thoảng qua rèm ... Đóng tất cả cửa lại để tình yêu của Mẹ mãi quanh đây!!

thanhnhan nói...

Rất cảm động ,xin chia sẻ với bạn