Được tạo bởi Blogger.
Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

Ký Ức Mối Tình Đầu

Tôi và em lần đầu tiên quen nhau sau một lời nhận xét vô thưởng vô phạt của tôi về em vô tình tới tai em.  Số là tuần trước trời mưa liên tục nên tôi phải đi học bằng xe lam, sau khi tan trường khi xe chạy tới đầu bờ tôi thấy em và mấy cô bạn còn thẩn thơ trong khuôn viên chùa mà không về nhà nên tôi nói bâng quơ với thằng bạn ngồi kế bên: "cô ... này tan học không lo về mà còn đi chơi kìa" chỉ có thế thôi mà hôm nay tôi bị chặn đường hỏi tội "vì sao hôm nọ tôi dám có lời nhận xét về em như vậy ...!".

Tan trường vừa lúi húi lấy xe trong bãi tôi thoáng thấy em đứng ngoài kia như đang đợi ai, tôi tự nhũ: "lạ, sao không về mà giờ này còn đứng đó phơi nắng làm gì?" Vì nhà gần trường nên thường mổi buổi tan tầm em và mấy cô bạn ung dung thả bộ về nhà nhưng hôm nay chắc có việc gì đây.  Tôi định sẽ nán lại tán dóc với mấy đứa bạn nhân tiện xem em thế nào nhưng khi tôi vừa dắt xe ra khỏi bãi thì em tiến lại trước mặt và nói cần gặp tôi có tí chuyện.  Hú hồn, sau ít phút trao đổi tôi biết người em đợi là tôi và càng ngạc nhiên hơn là vẻ mặt em lạnh lùng lắm.  Tôi không biết lúc ấy mặt tôi xanh như thế nào chứ tôi thấy mặt em xanh lắm, có lẽ em đang rất giận hay em cũng run khi nói chuyện với tôi nhưng dù sao linh tính cũng báo cho tôi biết những gì sắp xảy ra dử nhiều lành ít.  Tôi bình thường mổi khi nói chuyện với con gái là khớp, đàng này sắp bị con gái hỏi cung, thú thật lúc đó tôi hoảng không biết biến đi đâu nhưng đến nước này thì phải cố lên thôi, cũng may là trời cho tôi khiếu ăn nói đẩy đưa nên sau ít phút định tâm ấp a ấp úng tôi cũng tìm ra lời thanh minh và xin lổi nên mọi việc sau đó êm xuôi.

Kể từ hôm đó, hình ảnh của em nổi bật trong tâm trí tôi và dần dần tôi đã yêu em từ hồi nào không biết.  Tôi quan tâm đến em hơn, tôi trông ngóng em mổi buổi sáng đến trường.  Tan trường, tôi đợi em đi khuất ở đầu bờ tôi mới tà tà đạp xe về.  Tôi tự hỏi tại sao trường không dạy luôn ngày chúa nhật để tôi không phải xa em những ngày cuối tuần nhĩ.  Tôi muốn thời gian như ngừng lại để chúng tôi được gần nhau lâu hơn, để tôi được nhìn ánh mắt mơ màng quyến rũ của em, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhấn chìm bất cứ ai và tôi đã chìm trong ánh mắt đó.

Những năm tháng học cùng nhau ở trường Vĩnh Tế đối với tôi là chuổi ngày mộng mơ lãng mạn.  Một trong những kỷ niệm khó quên của tuổi học trò là năm lớp 8, thầy dạy văn cho lớp chúng tôi đọc tập Hồn Bướm Mơ Tiên (HBMT) của Khái Hưng để viết bình luận về diển biến tâm lý của hai nhân vật chính Ngọc và Lan.  Cốt truyện HBMT thì chắc ai cũng biết là nói về mối tình của anh sinh viên - Ngọc - cháu sư cụ chùa Long Giáng với chú tiểu - Lan - cô gái quê xinh đẹp và thông minh.  Mối tình của đôi trẻ trong truyện đã làm tôi say mê đọc đi đọc lại nhiều lần rồi mộng mơ tưởng tượng tôi và em là hai nhân vật chính!

Trong thời gian này, trường có phong trào làm báo và khối lớp tôi đảm trách việc xuất bản tập san Tuổi Biết Buồn (TBB).  Nhà tôi ở Châu Đốc nên mổi trưa sau khi tan trường đạp xe hơn 5 cây số về nhà cơm nước xong tôi lại đạp xe vô núi để đến trường làm báo.  Trong đội làm báo TBB có em nên đoạn đường 5 cây số tuy xa mà gần, nắng sớm chiều mưa không thể làm tôi chùn bước cho dù tôi không thiết tha gì với báo chí nhưng sự hiện diện của em là động lực tiếp sức cho tôi mổi ngày 4 bận đi về.  Có những buổi đạp xe đến trường tôi mơ mộng liên tưởng mình như Ngọc từ phố về thăm Lan, chú tiểu Lan xinh đẹp dể thương.  Bối cảnh ruộng lúa bạt ngàn núi non trùng điệp ở Bắc Ninh Đông Triều được liên tưởng như cảnh đồng ruộng mênh mông núi non hùng vĩ của Ngọc Lãnh Sơn (Núi Sam) bên dòng kinh Vĩnh Tế.  Cảnh chùa Long Giáng được liên tưởng như một không gian huyền bí nào đó mà tôi và em một lần đã viếng thăm.  Diển biến tâm lý của đôi trẻ Ngọc và Lan trong truyện phản ánh trùng khớp với sự thẹn thùng của chúng tôi, của tuổi mới lớn e ấp mối tình đầu.

Tôi và em học cùng với nhau từ lớp 7 đến lớp 9.  Chúng tôi nói chuyện với nhau cũng nhiều lần nhưng chưa bao giờ trải lòng mình cho nhau những gì mình muốn nói có chăng là mổi dịp cuối năm lưu bút chuyền tay qua lại những tâm tình vu vơ e ấp mà thôi.  Trong lớp lúc bấy giờ về ngoại hình tôi chưa hẳn thua ai, về học tập tôi là một trong ba học sinh cuối năm có thưởng nên tôi rất tự hào và cũng vì thế trong tình yêu tôi rất tự tin.  Không biết Lan có bao giờ yêu Ngọc, nhưng với tôi, em có yêu tôi hay không điều đó không quan trọng, điều quan trọng là với tôi em là tất cả! vì thế tôi ôm ấp mối tình đầu ngày chưa tới tuổi 15 cho đến tận bây giờ.

Cấp 3 em ra Châu Đốc theo học tại trường Thủ Khoa Nghĩa còn tôi lên Sài Gòn theo học ở trường Chasseloup Laubat nay là trường Lê Quí Đôn.  Chúng tôi chia tay nhau cũng là lúc đất nước hoàn toàn giải phóng.  Điều kiện đi lại và phương tiện liên lạc lúc bấy giờ còn nhiều hạn chế vô tình làm cho khoảng cách địa lý giữa tôi và em như xa hơn.

Ba năm sau, em vào đại học, tôi rớt!  Cánh cửa đại học đã đóng sầm trước mặt tôi.  Bao năm cắp sách đến trường tôi chưa bao giờ biết điểm số thấp là gì nói chi đến thi rớt.  Tôi hụt hẩng trước sự thật phủ phàng và cảm thấy đắng cay cho số phận.  Giảng đường đại học là một thứ gì xa xỉ ngoài tầm với của bản thân.  Tôi biết dù có thi bao nhiêu lần nữa kết quả cũng thế thôi nên tôi cam tâm chấp nhận và cố gắng sống với những gì còn lại.

Được sự trợ giúp của gia đình tôi mở cơ sở sản xuất ở Sài Gòn, từ đó khoảng cách tinh thần giữa tôi và em càng rộng thêm ra.  Tôi tự ái và mặc cảm thua kém học vấn so với bạn bè cùng trang lứa.  Tôi cảm thấy mình không xứng đáng với em nhưng trong tim tôi tình yêu dành cho em luôn rạo rực.  Mổi khi có dịp về Châu Đốc tôi thường tìm đến nơi em làm việc chỉ để nhìn thấy em thôi chứ không để em nhìn thấy mình, có lần em đi trước tôi theo sau buồn lắm, khoản cách vài mươi mét thôi mà sao như diệu vợi ...  Tôi đã cố quên em.

Vài năm sau, tôi vuợt biên và định cư tại Hoa Kỳ, bắt đầu lại từ con số không, vốn luyến không, ngôn ngữ cũng không.  Lạc lỏng nơi xứ lạ quê người nhớ quê hương nhớ người yêu còn ở bên nhà.  Thư gửi đi nhiều mà chẳng có hồi âm lòng tự nhủ chắc thư thất lạc.  Buồn cũng có nhưng thất vọng thì tràn trề.  Anh em khuyên tôi nên tiếp tục con đường học vấn vì đó là thế mạnh của tôi.  Tôi như người sắp đuối vớ được phao.  Tôi yêu đời hẳn lên và cảm thấy cuộc sống này quá tuyệt vời.

Sau hơn 9 năm học tập kiên trì tôi đã đi đến cuối con đường kinh sử.  Tự ti về bản thân nay đã là quá khứ nhưng mối tình đầu của tôi vẩn còn đây.  Ba mươi lăm năm xa cách tôi đã liên lạc được với em qua mạng toàn cầu (internet).  Trao đổi thư từ tôi biết em có một gia đình hạnh phúc, tôi mừng cho em và cầu mong em mãi mãi được hạnh phúc vẹn toàn.  Và nhân đây tôi cũng cám ơn em đã cho tôi những ngày tháng tuyệt vời của tuổi trẻ mộng mơ và lãng mạn.

Nếu ai hỏi Lan có yêu Ngọc không?  tôi tin chắc người nào đã đọc qua truyện HBMT cũng có thể trả lời.  Còn hỏi em có bao giờ yêu tôi?  Câu trả lời, nếu có, chỉ riêng mình em hiểu mà thôi!

Văng vẳng lời thơ của ĐTQ:
Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về...

TB² - May 2011

1 comments:

thanhnhan nói...

TX@
Moi tinh dau qua tuyet voi!